...!Bị nhìn thấu rồi.
Nhưng Mộ Phong Vân vẫn cố chống đỡ muốn giãy dụa lần cuối cùng: "Ta, ta chỉ là muốn đi ra ngoài nhiều hơn..."
Bộp.
Ánh mắt Mộ Phong Vân bị âm thanh này hấp dẫn, cúi đầu xem xét, là Thẩm Long Ngọc đặt lại túi tiền của hắn lên mặt bàn: "Đi lấy lại gian phòng trở về, số tiền này là của đệ."
Hắn cũng coi như đã biết rõ là mình đã hoàn toàn bại lộ trong mắt Thẩm Long Ngọc, người này đơn giản là muốn biến hắn thành trò cười.
Sau khi Mộ Phong Vân xấu hổ giận dữ xong thì không quên lấy cái túi: "Tiền không phải để tiêu như thế, nếu sư huynh không muốn thì ta giữ giúp huynh."
Thẩm Long Ngọc căn bản không muốn đưa tiền cho hắn: "...!Trả lại tiền cho ta."
Mộ Phong Vân làm như không nghe thấy.
Thẩm Long Ngọc: "Ngươi đừng tưởng rằng tuổi còn nhỏ ta cũng không dám đánh ngươi a."
Mộ Phong Vân giả vờ bỏ túi tiền vào trong ngực của mình, ra vẻ bình tĩnh đi dọn dẹp giường chiếu của mình, làm cho Đại sư huynh của hắn tức giận đến chỉ có thể trừng mắt nhìn.
Thẩm Long Ngọc chưa bao giờ bị thua thiệt như thế này.
Hắn ta khoanh tay ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm bóng lưng của Mộ Phong Vân, trong đầu toàn là hắn ta phải làm thế nào để tìm trở về.
Mộ Phong Vân nửa quỳ dọn dẹp giường chiếu một lát, nửa ngày không nghe thấy động tĩnh của Thẩm Long Ngọc, đang cảm thấy kì quái thì một cái bóng xuất hiện trên sàn nhà, Mộ Phong Vân xoay người: "Sư huynh."
Một luồng sức mạnh mạnh mẽ đột nhiên đánh tới!
Vào lúc hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đè trên mặt đất!
Ai đó!
Mộ Phong Vân ngẩng đầu một cái, đúng lúc nhìn thẳng vào cặp mắt đào hoa ba quang liễm diễm của người đè trên thân mình.
Khóe miệng của hắn là một nụ cười không rõ ý vị, giảo hoạt mà phong lưu.
...!Là sư huynh.
Mộ Phong Vân thấy là hắn ta thì thở dài một hơi, nhưng lại lập tức cảm thấy khó hiểu.
Hắn giữ im lặng nửa ngày, lại muốn làm gì đây?
Thẩm Long Ngọc đệm một tay ở sau đầu Mộ Phong Vân, một tay đè chặt bả vai của hắn, cúi người xuống: "Tiểu, sư, đệ."
Mộ Phong Vân đơn giản là trở nên hoang mang, hắn mở to hai mắt nhìn Thẩm Long Ngọc ở trên, đầu óc vô cùng hỗn loạn, giãy giụa nói: "Sư, sư huynh, huynh làm cái gì..."
Thẩm Long Ngọc hơi nhếch khóe miệng, một ngón tay nâng vạt áo Mộ Phong Vân lên, sau đó thuận tay duỗi vào.
Nếu khi nãy Mộ Phong Vân còn có thể duy trì ba phần lý trí thì hiện tại hắn đã nổ tung ngay tại chỗ.
Ánh mắt hắn không biết nên nhìn chỗ nào, chỉ có thể nhìn chằm chằm mặt của người ở phía trên.
Trên mặt sư huynh dường như có ý cười như đùa ác, trong mắt như thể có một đống lửa được đốt lên sáng rõ, động tác trong tay lại không hề mờ ám.
Mộ Phong Vân bị hắn ta đè lại thật chặt, không thể động đậy, chỉ có thể làm theo hắn ta.
Cách gần như vậy, ngay cả tiếng hô hấp của nhau cũng có thể nghe thấy.
Còn có bàn tay tạo nghiệt kia, ngẫu nhiên lại cách quần áo chạm vào thân thể hắn làm cho hắn cảm thấy căng thẳng hơn.
Trong đầu Mộ Phong Vân sôi “ùng ục ùng ục” tựa như đang nấu một nồi cháo.
Sư huynh đang định làm gì?
Thẩm Long Ngọc rốt cuộc nguôi muốn gì!
Thẩm Long Ngọc không hề chú ý đến sự quẫn bách của Mộ Phong Vân, mục đích của hắn ta đơn giản là rất rõ ràng.
Đưa tay lục lọi hai lần trong vạt áo ngoài của tiểu sư đệ, rốt cuộc lấy ra được túi tiền kia, đặt ở trong tay ước lượng, sau đó đứng dậy, đắc ý nói: "Tiểu hỗn đản, còn dám cướp túi tiền của ta!"
Mộ Phong Vân: "..."
Một chân của Thẩm Long Ngọc đặt lên mặt đất ngồi bệt xuống, thấy Mộ Phong Vân còn nằm ở trên giường bất động bèn vươn tay ra: "..."
Mộ Phong Vân nắm chặt cái tay kia, mượn lực đứng dậy, vẫn mờ mịt luống cuống như cũ.
Thẩm Long Ngọc thấy biểu lộ của hắn hơi tủi thân thì không nhịn được cười, sau đó đưa tay chỉnh sửa lại quần áo của hắn: "Được rồi, đừng ra vẻ như ta bắt nạt đệ vậy.
Còn không phải đệ cướp túi tiền của ta à!"
Mình còn chưa nói gì, hắn lại cáo trạng nói mình trước, Mộ Phong Vân bất mãn: "Là sư huynh tự đưa túi tiền cho ta mà! Huynh không lấy ra ta còn có thể đoạt được sao?"
Thẩm Long Ngọc “chậc” một tiếng nói: "Đệ không hề có ý định đi lấy gian phòng về mà dám yên tâm thoải mái cầm túi tiền của ta à!?"
Hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy Mộ Phong Vân còn có nhiều điểm đuối lý hơn, liền lấy từng điểm ra làm cho hắn phải run rẩy: "Còn có, đem phòng cho Lô Lập Thiên và Dịch Ngọc Mai ở, sau đó tới tìm ta, nghĩ ra ý này không phải đệ à?"
"...!Ta." Mộ Phong Vân vốn muốn biện bạch nhưng nghĩ mình quả thật không có lý, một lời lẽ thẳng khí hùng cuối cùng lại bị ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, trở thành lúng túng: "...!Là bọn họ tìm ta trước..."
Thẩm Long Ngọc híp mắt: "Ừm?"
Mộ Phong Vân cau mày quay đầu đi, không muốn để ý đến hắn ta.
"Phong Vân." Thẩm Long Ngọc khoác một tay lên vai của hắn: "Đệ muốn cùng ta ở một gian phòng thì cứ nói thẳng, ta cũng sẽ không từ chối."
Mộ Phong Vân xoay đầu lại: "Thật à?"
"Đương nhiên, không phải là trẻ nhỏ nhát gan, không dám ngủ một mình thôi à, cũng không phải là chuyện gì không tiện mở miệng." Thẩm Long Ngọc nói: “Nhưng chừng hai năm nữa cũng không thể lại như vậy."
Hiểu lầm trong đó lớn thật, Mộ Phong Vân cảm thấy mình cần phải giải thích một chút: "Ta không phải nhát gan, chỉ là muốn trò chuyện với huynh thôi.
Sư huynh vừa bế quan đã hơn nửa năm, ta cũng không gặp được huynh..."
Thật ra bế quan sáu tháng cũng không tính là dài, giống như là sư tôn, thời gian không bế quan trong một năm mới là có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhóm những sư huynh sư tỷ khác cũng động một tí là bế quan đến nửa năm.
Nhưng không biết tại sao, Mộ Phong Vân luôn cảm thấy, khi Đại sư huynh không có ở đây thời gian lại trôi qua một cách dài dằng dặc.
Mấy năm trước vì nhường chỗ ở cho nhóm đệ tử mới mà Mộ Phong Vân dọn sang tiểu viện của Thẩm Long Ngọc tiểu viện tử, khi hắn ta không có ở đây cũng có thể chăm coi hoa cỏ và mấy thứ vụn vặt lẻ tẻ trong phòng.
Nhưng cũng chính bởi vì như thế mà khi ở một mình mới cảm giác một ngày bằng một năm.
Hắn luôn muốn chờ sư huynh xuất quan thì nhất định sẽ kể hết chuyện xảy ra gần đây cho hắn ta biết, nhưng mắt thấy lá xanh của cây ngô đồng già trong viện già đã đổi sang trắng, trên trời vô số ngỗng trời bay về phương Nam, mưa thu tuyết đôn rơi lên trên bàn đá, lời muốn nói cũng đã đổi mấy lần nhưng vẫn không thấy hắn ta ra.
"Huynh bế quan, cũng không báo cho ta một tiếng mà đã đi, lúc nào ra cũng không cho thông tin chính xác.” Mộ Phong Vân nhỏ giọng nói: “Thời gian rất dài, ta..."
Rất nhớ huynh.
Mộ Phong Vân sững sờ, lấy lại tinh thần.
Hắn đang già mồm nói gì vậy!
Nghĩ tới đây, Mộ Phong Vân cơ hồ không ngẩng đầu lên