Ôn Chỉ Đồng không để ý tới ánh mắt bốn phía ngạc nhiên nhìn nàng, vài bước đi tới bên cạnh Nguyễn Tịnh Nghiên, cánh tay tự nhiên ôm lấy eo nàng.
Lần này, nàng chưa hề nghĩ tới tị hiềm truyện.
"Tại sao?" Ôn Chỉ Đồng nhíu nhíu mày hừ lạnh một tiếng.
"Nghê An Nhiên, nhân vật giả vờ ngây ngốc không phải ai cũng thích hợp đóng vai này, còn phải xem tướng mạo nữa."
Nói lấy Ôn Chỉ Đồng từ trên cao nhìn xuống Nghê An Nhiên như cũ từ đầu đến giờ vẫn quỳ một chân trên mặt đất đánh giá, "Lẽ nào không có ai nói cho ngươi biết, mặt ngươi bốn phương viết lên hai chứ "Phim tinh" sao?
Cả phòng nháy mắt an tĩnh, liền tiếp có người thay Nguyễn Tịnh Nghiên bất công lên tiếng.
"Ôn Chỉ Đồng, đừng có ỷ vào gia thế của mình mà liền khinh người quá đáng, mặc dù là biểu lộ cũng phải coi trọng cái tới trước tới sau chứ?"
Thanh âm nam sinh nói năng có khí phách, Ôn Chỉ Đồng quay đầu liếc hắn một chút, là bạn học cấp 3 của Nghê An Nhiên, quan hệ cũng không tệ Lưu Ngạn Văn, Ôn Chỉ Đồng khóe mắt khẽ hất, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua Lưu Ngạn Văn. Lưu Ngạn Văn theo bản năng mà mím mím môi che giấu đáy lòng hoảng loạn.
"Nhìn cái gì? Ta nói không đúng sao?" Lưu Ngạn Văn cười trấn định.
"Tới trước tới sau?"
Tại trong mắt các bạn học cấp 3, lúc đó Ôn Chỉ Đồng tính tình là một cách lãnh đạm, thanh lãnh cao ngạo, từ lúc chuyển vào trường Nhất trung hai năm qua, số bạn thân cùng nàng giao hảo chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Trước mắt Ôn Chỉ Đồng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lưu Ngạn Văn, toát ra khí tức lạnh lẽo cực kỳ tỏa ra, trong lúc nhất thời, toàn bộ người trong phòng khách đều không lên tiếng nữa, bao gồm cả người bên trong là Nghê An Nhiên.
"Ta theo đuổi Nguyễn Tịnh Nghiên lúc huynh đệ tốt của ngươi còn không biết ở nơi nào đang chơi cờ tỷ phú đây!" Phẫn nộ Ôn Chỉ Đồng hóa thành hai đạo ánh mắt bức người bắn qua, Lưu Ngạn Văn cứng ngắc toàn thân, không phản bác được câu nào.
Nghê An Nhiên hơi sững sờ, Ôn Chỉ Đồng trả lời khiến hắn phản phất bất ngờ rồi lại dường như là trong dự liệu của hắn, này ngược lại là phù hợp với tính tình của nàng.
Hắn chỉ sửng sốt hai giây liền bình tĩnh lại, ánh mắt không hề che giấu chút nào đặt ở trên người Nguyễn Tịnh Nghiên, "Dù vậy Nghiên Nghiên không có đáp ứng ngươi trước, ta còn là có quyền theo đuổi nàng chứ? Ôn Chỉ Đồng không phải là ngươi đem sự bá đạo tổng tài của ngươi một bộ áp lên người ta chứ, cũng không phải ai cũng chịu được cái tính tình như vậy của ngươi. Công bằng cạnh tranh mà thôi, hà tất phải nổi giận như vậy?"
Nghê An Nhiên nói lấy tầm mắt liền đối diện ánh mắt Nguyễn Tịnh Nghiên nhìn sang, hắn suy đoán tình cảm Nguyễn Tịnh Nghiên cùng với Ôn Chỉ Đồng không sâu đậm lắm, so với Ôn Chỉ Đồng liều mạng, Nguyễn Tịnh Nghiên càng là người cực kỳ lý trí. Không thì lúc trước Ôn Thế Sâm bên ngoài làm loạn như vậy, nàng cũng không thể không biết mà chịu nhục lâu như vậy cũng không nguyện ý cùng hắn trở mặt, còn không phải vướng bận mặt mũi?
Nghê An Nhiên chắc chắn suy nghĩ của bản thân như vậy. Nhưng Nguyễn Tịnh Nghiên không cho hắn cơ hội cười lên sự đau khổ của người khác, ở trước những con mắt đang trừng lớn của mọi người, Nguyễn Tịnh Nghiên dứt khoát đưa tay ôm lấy tay Ôn Chỉ Đồng, cùng nàng mười ngón tương khấu, "Nghê An Nhiên, ta đã đáp ứng nàng."
Nếu như lúc trước, đối với sự lựa chọn Ôn Chỉ Đồng cũng không lựa chọn hắn của nàng, Nghê An Nhiên tròng lòng có oán tức giận, nhưng bây giờ Nguyễn Tịnh Nghiên trước mắt giương cung bạt kiếm với hắn, Nghê An Nhiên trong lòng hiện giờ chỉ còn hận thù.
Hắn thậm chí còn nghĩ tới mười mấy loại phương pháp ngày sau giày vò Nguyễn Tịnh Nghiên.
Dừng lại một giây, nháy mắt cả căn phòng liền trở lên ồn ào, Ôn Chỉ Đồng trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, nàng không nghĩ tới tại trường hợp như vậy công khai tình yêu của các nàng.
Không thể cho Nguyễn Tịnh Nghiên một cái nghi thức lãng mạn, Ôn Chỉ Đồng cảm giác có chút tiếc nuối.
Ôn Chỉ Đồng không ngờ tới Nguyễn Tịnh Nghiên nhanh như vậy liền thừa nhận, nàng dự tính là nói với mọi người là bản thân đối với Nguyễn Tịnh Nghiên theo đuổi không buông, dính chặt lấy Nguyễn Tịnh Nghiên, Nguyễn Tịnh Nghiên mới bất đắc dĩ không thể không tạm thời tiếp nhận nàng. Nàng còn đang trong thời kì khảo nghiệm.
Cúi đầu liếc nhìn bàn tay đang được Nguyễn Tịnh Nghiên nắm chặt, Ôn Chỉ Đồng nháy mắt ngậm lấy ý cười cùng ôn nhu, nàng giơ lên tay đeo nhẫn của hai người quơ quơ trước mặt Nghệ An Nhiên bình tĩnh nói: "Nhìn cho rõ ràng, Nghiên Nghiên tuy rằng cùng ca ca ta giải trừ hôn ước, nhưng nàng vẫn là người của Ôn gia ta. Mời ngươi sau này cách xa vị hôn thê của ta một chút, nếu không ..."
Mi mắt Ôn Chỉ Đồng buông xuống, khom lưng cầm lấy chén rượu trên bàn, chỉ nghe "Đùng" một tiếng, chén rượu vỡ nát tại chỗ.
Nghê An Nhiên sắc mặt bỗng chốc tái xanh, hầu như tất cả mọi người đều nín thở xem phản ứng của Nghê An Nhiên, càng có người dạn dĩ đưa ánh mắt rơi vào trên người Ôn Chỉ Đồng đánh giá, trong lòng cũng là một trận sợ hãi.
Trong ấn tượng của mọi người, Ôn Chỉ Đồng chưa bao giờ trước mặt các nàng bại lộ tính khí, lúc không muốn phản ứng người khác, cũng chỉ ném qua một ánh mắt lạnh như băng, mọi người cũng đều thức thời rời đi.
Giống như đêm nay như thế này bạo phát tính tình là lần đầu tiên.
Trải qua chuyện này, tụ hội liền tan rã không vui, trước khi đi có người còn vỗ vai nhẹ an ủi Nghê An Nhiên, "Huynh đệ, thiên hạ nơi nào không có cỏ thơm, bại bởi Ôn Chỉ Đồng, không mất mặt!"
Hắn lời này như là châm lửa trên người Nghê An Nhiên, tức giận trong lòng hắn vụt lên một hồi rồi hạ xuống, hắn bại bởi ai cũng được, nhưng chỉ có Ôn Chỉ Đồng là không thể.
Nghê An Nhiên cảm giác như là tôn nghiêm của mình như là bị Ôn Chỉ Đồng nghiền ép dưới chân, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt đồng tình của các bạn học nhìn về phía hắn.
Ra quán bar!
Nghê An Nhiên cự tuyệt Lưu Ngạn đưa về, một mình ngồi vào trong xe, đôi con ngươi đỏ máu nhìn chằm chằm xe Ôn Chỉ Đồng nửa ngày, bời vì thần kinh căng quá mức khiến khuôn mặt vặn vẹo, ngũ quan dữ tợn. Hắn cúi đầu lấy điện thoại di động gọi cho giám đồng Hoành công tý giải trí có thực lực nhất.
Nghê An Nhiên trầm mặc vài giây, nói: "Lần trước giao cho ngươi tư liệu người chỉnh lý thế nào rồi."
"Ân, chờ một lúc ta truyền ngươi đoạn ghi âm, thêm vào đêm trừ tịch lần này và lần đó cùng nhau phát."
"Được, ta tin ngươi."
Cúp điện thoại, Nghê An Nhiên cúi đầu, đáy mắt tràn đầy sự thù hận như là những tia lửa bắn ra, "Ôn Chỉ Đồng, ngươi không cho ta dễ chịu, ta liền không cho ngươi hảo hảo sống tiếp!"
Trong buồng xe bong tối bao trùm, ánh mắt Nghê An Nhiên như là vực sâu âm lãnh càng thêm khủng bố.
....
Cùng lúc đó, bên trong xe Ôn Chỉ Đồng, đồng sự gửi cái Wechat cho Nguyễn Tịnh Nghiên hỏi nàng cùng Ôn Chỉ Đồng là bắt đầu tư khi nào.
Nguyễn Tịnh Nghiên biết đồng sự đây là đang lo lắng cho mình, ngắn gọn đánh vài chữ gửi qua: Sau khi ta giải trừ hôn ước, lúc nàng đi thành phố B học đại học.
Nghĩ bóng, tình cảm nàng cùng Ôn Chỉ Đồng trong sạch, một là không phát sinh trong lúc các nàng là quan hệ sư sinh, hai là không có lúc nàng cùng Ôn Thế Sâm đang