Khi Lý Mộ Phong bước vào thư phòng của Hàn Quốc Kiên, thấy hắn đang ghi chép thư từ.
Đảo cũng không có ý định dừng lại mà vô tư đi vào, chạy đến bên Hàn Quốc Kiên mà ôm lấy cánh tay trái, õng ẹo làm nũng.
" Phụ thân, ta xuất quan rồi, cũng thăng cấp rồi.
Người mau mau ban thưởng a.
Người là gia chủ Hàn gia, uy tín không thể thiếu nha.
Không thể quên mất, cũng không thể quịt nợ đâu, phụ thân.
"
Hàn Quốc Kiên là một cái nguyên anh kỳ tu sĩ, Lý Mộ Phong từ khi bước vào biệt viện, hắn lập tức đã phát hiện.
Tất nhiên sẽ không có gì mà kinh ngạc.Hàn Quốc Kiên đặt bút xuống, nhìn cái song nhi tiểu tử đang nhõng nhẽo, tâm mềm xuống vài vòng.
Lập tức xoa xoa đầu cưng chiều.
" Hảo cái tiểu tử nhà người, suốt ngày chỉ biết đào ta gia sản, thật sự là tiểu ham tiền.
Ta như thế nào quên mất ngươi lễ vật.
Hàn Nhị, đem ra đây."
Hàn Quốc Kiên vừa dứt lời, một cái ảnh vệ y phục tối màu, hơi thở cao thâm lập tức xuất hiện, hai tay nâng một hộp gỗ, dâng lên trước mặt Lý Mộ Phong.
Lý Mộ Phong cũng không khách khí, lập tức cầm lấy hộp gỗ, gấp rút mở ra.
Hộp quà vừa được mở nắp, Lý Mộ Phong nhìn vào bên trong hộp, mắt nhịn không được giật mình, kích động không thôi.
Trong hộp là một cái nhuyễn tiên màu bạc, được vô số đốt xích sắt nối lại với nhau, bên trên khắc hoa vô số hoa văn, đẹp đẽ nhưng không nữ tính mỹ miều mà đem lại cho Lý Mộ Phong một cỗ cảm giác uy nghiêm mạnh mẽ.
Lý Mộ Phong tuy không biết nhuyễn tiên này được làm bằng gì, phẩm cấp ra sao.
Nhưng liếc mắt qua một cái, lập tức đoán được đây là vật hiếm có.
Hàn gia chủ đảo mắt thấy Lý Mộ Phong thích, lập tức vui vẻ nói:
" Đây là Âm Hoa nhuyễn tiên, là do một cái luyện khí sư tam cấp làm ra, là một cái trung phẩm pháp bảo.
Nhuyễn tiên này là pháp bảo thích hợp cho nữ tử, song nhi.
Con tuổi cũng đã mười hai, vẫn là cần một cái vũ khí thuận tay, tuy đưa pháp bảo thì có chút đại tài tiểu dụng.
Nhưng biết sao được, nhi tử của Hàn Quốc Kiên ta, tất nhiên phải được thứ tốt nhất.
"
Lý Mộ Phong nghe Hàn Quốc Kiên nói vậy, trong lòng run rẩy không thôi.
Chột dạ một chút, hắn nhanh chóng nhảy lên, thơm lên má Hàn Quốc Kiên một cái thật mạnh, kích động, vui vẻ nói.
" Phụ thân, người là tốt nhất, ta thích nhất là ngươi a, thích hơn cả mẫu thân và a Thiệu nữa.
Người đối với ta thật tốt, ta sẽ hảo hảo mà hiếu kính người a.
"
Hàn Quốc Kiên được Lý Mộ Phong hôn một cái, trong lòng vui sướng không thôi, ngoài mặt lại không dám biểu hiện nhiều, khụ khụ ho vài tiếng mắng yêu:
" Ngươi cái tiểu ham tiền này, thân là một cái song nhi, vẫn là nền ý tứ một chút, đã lớn rồi, suốt ngày làm nũng.
Đảo ra đường lại bị chê cười.
"
Hàn Ân biểu môi, mạnh mẽ phản bác lại lời Hàn Quốc Kiên:
" Con mới không cần bọn ngu ngốc kia phán xét, con chính là cái đại thiên tài, bọn phế vật song nhi yếu đuối kia sao có thể so sánh được với con.
Con dung mạo có dung mạo, tu vi có tu vi, gia sản có phụ thân.
Còn có...!Bạch Nghị a.
Như thế nào lại phải chịu ràng buộc."
Hàn Quốc Kiên nghe Hàn Ân nói vậy, trong lòng cũng cảm thấy đúng, nhi tử của ông như thế nào ưu tú, nhưng cái tiểu nhân kia sao có thể sánh bằng.
Bạch Nghị được Hàn Ân yêu thích, chính là phúc đức ba đời của hắn, sao hắn dám có ý kiến được.
Nhưng nghĩ vậy thì nghĩ, Hàn Quốc Kiên vẫn hắn giọng dạy bảo Hàn Ân:
" Đúng thật là không ai có thể sánh bằng con,