Lý Mộ Phong cảm thấy nếu bây giờ có thể OOC, hắn chắc chắn sẽ nhìn Hàn Thiệu một cách trìu mến.
Hàn Thiệu đúng là một cậu bé đáng tin cậy, giải thoát hắn ra khỏi người Bạch Nghị nếu không cũng không biết cái hình ảnh khó xem này sẽ diễn ra trong bao lâu nữa, hắn thuận thế vờ như bị Hàn Thiệu làm phiền đến khuất phục.
Dù trên mặt thể hiện một chút gì đó luyến tiếc đối với Bạch Nghị nhưng vẫn không giãy ra khỏi tay Hàn Thiệu, cứ để mặc cho y kéo đi.
Chẳng qua ánh mắt hắn nhìn Liễu Hinh Nhi lại có chút lạnh lùng đi trong thấy.
Liễu Hinh Nhi bị hắn nhìn như vậy thì trong lòng trầm xuống, phép ly gián đơn giản như vậy vừa nghe đã biết.
Nhưng từ sau khi Hàn Thiệu nói ra thì nàng ta lập tức cảm thấy có chuyện gì đó sắp diễn ra, quả nhiên Hàn Ân thế mà thật sự tin lời ly gián đó.
Liễu Hinh Nhi trong lòng chửi thầm Hàn Ân ngu ngốc nhưng lại không thể không vội vàng giải thích.
Nàng chạy đuổi theo Hàn Ân, nắm tay hắn dịu dàng lại ủy khuất nói:
" Tiểu Hàn à, ta và Bạch công tử chẳng qua chỉ là trùng hợp cùng nhau đi vào, ta đã giải thích với Hàn Thiệu ngay từ đầu rồi.
Không ngờ hắn lại hiểu lầm như vậy, ngươi cũng biết Hàn Thiệu tuổi hắn còn nhỏ mà, chắc hắn không hợp mắt chúng ta nên mới nói bậy nói bạ chứ thực ra chúng ta chẳng có chút quan hệ gì cả.
Ngươi xem, ta và ngươi là tỷ muội tâm giao thân thiết, ta sao có thể làm cái chuyện kì cục như vậy với ngươi được."
Nói rồi nàng chìa tay ra, cố ý hay vô tình để lộ một chiếc vòng bạch ngọc đang được đeo lên cổ tay xinh xắn trắng mịn, đây chính là một pháp khí cao cấp, là do Hàn Ân từng tặng nàng.
Nhưng Hàn Ân lại có vẻ không tin tưởng lời nàng nói, chỉ liếc một cái rồi lạnh nhạt ừ một tiếng.
Liễu Hinh Nhi thấy vậy thì có chút sốt ruột nhưng nàng ta cũng tự hiểu được, bây giờ có giải thích thì cũng chỉ khiến Hàn Ân càng thêm bực bội mà thôi, dù sao hắn cũng là một người tâm thần bất định...
Nhưng nếu bảo nàng cứ như vậy mà chịu chết thì thật sự không cam tâm, nàng đã rất khó khăn mới leo lên được, phải tốn bao nhiêu công sức nịnh nọt chịu đựng mới có thể làm quen được với một người kiêu căng ngạo mạn như Hàn Ân.
Giờ chẳng qua chỉ là một câu ly gián đến ngu ngốc của một đứa trẻ mới bao lớn mà biết bao công sức của nàng đều bị đổ sông đổ biển.
Liễu Hinh Nhi càng nghĩ trong lòng càng căm tức, nàng hận Hàn Thiệu là một tên hoàn khố tiểu nhân đều cùng một guộc với tên tiểu tiện nhân Hàn Ân mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì.
Rõ ràng trước đó còn tốt chán vậy mà chưa được mấy ngày liền nói trở mặt là trở mặt.
Nàng trong đầu thầm hồi tưởng lại những chuyện xảy ra từ nãy đến giờ, nghĩ đi nghĩ lại thì tất cả đều rất bình thường...!Hàn Ân không lẽ là một tên não tàn **** ***** thượng não thật.
Nhưng rất nhanh sau đó Liễu Hinh Nhi lại nhận ra, Hàn Ân tuy độc ác thích được nịnh nọt nhưng cũng chẳng phải cái loại người ngu ngốc gì, nhất là khi tên này đã quá hiểu rõ cái tính nết Hàn Thiệu hơn cả bất cứ ai huống chi là nàng.
Bây giờ đột nhiên trở chứng, không phải là vì hắn tin lời Hàn Thiệu mà chẳng qua là hắn bị Bạch Nghị chọc cho tức giận.
Hắn chính là muốn đem nàng ra làm chỗ trút giận!
Liễu Hinh Nhi nghĩ ra như vậy, trong lòng không nhịn được mỉa mai.
Hàn Ân quả nhiên là Hàn Ân, vô tình độc ác, tâm tính tiểu nhân lại kiêu căng hơn người.
Hắn cho dù có biết nàng không phải thì đã sao? Hắn chính là khinh thường cùng nàng làm bạn lâu dài...!đối với tên khốn này mà nói, nàng chẳng qua chỉ là một ngọn cỏ dại ven đường.
Hắn thích thích bứt lên cầm theo, không thích thì dẫm đạp mà đi.
Liễu Hinh Nhi cảm thấy da mặt nóng rát, tôn nghiêm như bị huynh đệ nhà Hàn gia đem ra chà đạp trên mặt đường nhưng cho dù nàng có tức giận đến phát rồ nhưng ngoài mặt lại không dám biểu hiện ra bất cứ điều gì khác lạ cả.
Nàng vẫn như cũ, vẫn là thiếu nữ dịu dàng với đôi mắt lúc nào cũng lấp lánh ánh sao.
Nhu tình như nước nhìn người đối diện...
Mà Hàn Ân lại chẳng thèm để tâm đến, hắn như vô tình cảm thán một câu:
" Dạo gần đây bạch y rất thịnh hành nhỉ, đến con chó con mèo cũng thích bắt chước mặc theo.
Liễu Hinh Nhi, cô mặc bạch y trông thật đẹp đó.
Nhưng mà dù sao cũng là nữ tử chưa xuất giá, ngày ngày mặt bạch y như tang cha tang chồng như vậy chẳng tốt chút nào.
Dù sao cũng có qua lại, ta khuyên cô đừng đứng gần người khác quá, sẽ dễ gây hiểu lầm lắm.
Ta không thích mấy tin tức vỉa hè không hay này chút nào."
Liễu Hinh Nhi nghe Hàn Ân nói vậy mí mắt hơi cụp xuống, nàng mỉm cười, một nụ cười bất đắc dĩ nhưng lại chất chứa bao nhiêu là sủng nịch và mềm mại:
" Tiểu Hàn à từ trước đến nay ta vẫn thích bạch y mà, không phải ngươi rất rõ sao? Vả lại, Tiêu Hàn cũng thích ta mặt bạch y mà đúng không? Trước kia ngươi nói bạch y rất đẹp còn làm nổi bật lên khí chất ôn nhu quân tử của người mặt, ta cũng cảm thấy như vậy.
Chẳng qua bạch y quá thanh sạch vậy nên chẳng nhiễm được chút tình ái nào.
Cho dù có đứng chung thì chỉ như huynh muội trong nhà.
Ta thấy huyết y diễm lệ cũng rất đẹp, hơn nữa còn đầy màu sắc và hỉ khí.
Tựa như dây tơ hồng của nguyệt lão vậy...!nếu phối cùng Bạch y chẳng phải sẽ rất xứng đôi sao...!không bên nào bị lu mờ cả."
Hàn Ân nghe Liễu Hinh Nhi nói vậy liền biết nàng đang trong tối ngoài sáng mà nịnh hót hắn.
Một người có thể nịnh nọt người khác trong khi mặt không đổi sắc mà cũng không thể hiện ra được một chút gì là hèn mọn, Liễu Hinh Nhi thật sự rất tài năng, nàng hoàn toàn khác xa với cách vút mông ngựa vụng về dễ đoán của Châu nhi.
Thảo nào lại có thể xuất hiện với tư cách là một người bạn mà đứng bên cạnh Hàn Ân, thậm chí còn nhận được của Hàn Ân biết bao nhiêu là thứ tốt.
Chẳng qua lần này nàng lộ liễu hơn bình thường một chút có lẽ là do sự thay đổi thái độ đột ngột của hắn đi.
Nhưng lại chẳng có tác dụng gì, Hàn Ân vẫn tiếp tục giữ khuôn mặt lạnh lùng chỉ là trong mắt lại toát lên một sự khinh thường đến tận đáy lòng.
Liễu Hinh Nhi thấy hắn như vậy thì biết chuyện này của nàng hơn phân nửa đã hỏng nhưng cảm giác chơi đùa với quyền lực, nàng chưa hưởng thụ đủ.
Liễu Hinh Nhi cụp mắt xuống, trong đầu suy tính một chút cuối cùng đành cắn răng lựa chọn một