Lý Mộ Phong bước lên một bước, trên mặt tuy có vẻ hơi nôn nóng nhưng nhiều hơn lại là kiêu ngạo bất tuân, âm thanh lưu sướng không che đi sự tự tin ngạo mạn:" Mạc gia chủ, tiểu bối tuổi nhỏ nhưng vẫn được phụ thân hết lòng dạy dỗ, tuy nhiều lúc không hiểu chuyện nhưng đạo lý một ngày vợ chồng, trăm năm phu thê, tiểu bối vẫn hiểu.
Huống chi, nhân lúc người khác gặp khó khăn lại bỏ đá xuống giếng, tiểu bối làm không được...!Hôm nay, Mạc gia chủ vì sót thương tiểu bối mà vội vội vàng vàng đến từ hôn, tiểu bối hết lòng cảm kích.
Chỉ là, Mạc Viễn công tử bây giờ thương thế nghiêm trọng, vẫn là nền an tỉnh nghỉ ngơi, không cần phải gấp gáp về hôn ước.
Huống chi, tiểu bối tin rằng, nếu đã có duyên, tất sẽ ở bên nhau."
Mạc Hồng Yên híp mắt nhìn Lý Mộ Phong, Hàn Quốc Kiên cũng không nhịn được nhìn sang, trong mắt toát lên nồng đậm nghi hoặc.
" Ý Ân nhi là, bằng lòng cùng Mạc nhi kết thành phu thê?"
" Kết thành phu thê thì hãy còn quá sớm, theo tiểu bối nghĩ, hôn ước vẫn là nền đợi Mạc công tử tỉnh lại, sau đó song phương cùng nhau quyết định."
" Vậy nếu, ta nói là, nếu như Mạc nhi cháu ta không tỉnh lại, Ân nhi, con sẽ chờ cả đời?" Mạc Hồng Yên ý vị sâu xa, nhìn thẳng vào Lý Mộ Phong, nhép mép hỏi.
Lý Mộ Phong nghe vậy, trong lòng cười nhạt.
Mạc gia chủ đây là, quyết tâm từ hôn a...
" Chờ cả đời? nếu ta thân không màng chữ hiếu, tất nhiên nguyện ý làm hòn vọng phu, chờ đợi Mạc Viễn công tử tỉnh dậy.
Chỉ tiếc tiểu bối trên có cha mẹ cần phụng dưỡng, dưới có em nhỏ cần yêu thương.
Tất nhiên không thể vì nỗi lòng ích kỷ, một mực khiến cha mẹ đau lòng, không cháu không chắt.
Tiểu bối nguyện chờ Mạc công tử ba năm, ba năm sau, nếu Mạc công tử vẫn chưa tỉnh lại, ta đã tròn trách nhiệm của chữ tín.
Ta và Mạc công tử, tất nhiên nên từ hôn, trả lại tự do đôi bên.
"
" Tốt, tốt...!Hàn huynh, huynh quả thật sinh ra một hảo nhi tử.
Vậy theo lời Hàn Ân, chúng ta đợi."
Mạc Hồng Yên cười to, nói xong một tràn rồi dứt khoát đứng dậy, cùng Hàn Quốc Kiên chào tạm biệt rồi dứt khoát đi ra khỏi Hàn gia, một mạch trở về Mạc gia.
Mạc Hồng Yên vừa đi, Lý Mộ Phong lập tức cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc lại tò mò, như có như không lướt qua người mình.
Cố áp chế cảm giác hồi hộp, Lý Mộ Phong tiếp tục trổ tài diễn xuất, hai tay khoanh trước ngực, nhép mép khinh thường.
Thậm chí còn nhìn theo bóng lưng của Mạc Hồng Yên mà phỉ nhổ:" Ngu xuẩn."
Lý Mộ Phong xoay người, học theo điệu bộ thường có của Hàn Ân, chạy lại ôm cánh tay Hàn Quốc Kiên nũng nịu cầu khen:" Phụ thân~ người thấy lúc nãy ta biểu hiện thế nào, hả hả hả." Hàn Quốc Kiên yêu thương đại nhi tử vô cùng, thấy