Nhờ có sự ân cần dạy dỗ của Đỗ Hàn Sương, bây giờ Tô Dật Thuần đi WC cũng mang theo thuốc ức chế.
Nhưng mãi đến khi thi tháng kết thúc, kỳ phát tình của cậu vẫn chưa đến.
Mùa đông bên ngoài lúc nào cũng rét lạnh, mỗi lần đi xuống tập thể dục theo đài đều là khổ hình.
Dường như trường học cũng để ý vấn đề này nên mấy động tác khua tay múa chân ban đầu biến thành chạy hai vòng quanh sân, Ôn Mãn Thanh mỗi ngày vào giờ học là mệt lả, còn chạy không nhanh bằng Omega là Tô Dật Thuần.
Chạy xong, Ôn Mãn Thanh thích rủ Tô Dật Thuần đi nhà ăn chơi bời, đôi khi hai người sẽ chuồn ra cổng sau đi ăn cơm chiên.
Cái bát cơm còn to hơn cả mặt người, Tô Dật Thuần cứ nhìn cậu ta một ngày ăn bốn bát, khuôn mặt dần mượt mà, cân nặng ngày một tăng, cũng không nhắc nhở cậu ta.
Mùa đông tới rồi, tích tý mỡ chắc là không sao.
Trẻ con mà vui vẻ là được.
Hai người mỗi ngày rủ rê nhau đi ăn uống, chính xác mà nói là Ôn Mãn Thanh phụ trách ăn, Tô Dật Thuần phụ trách xem.
Đôi khi sẽ gặp Tô Hàng trốn học đi tiệm net.
Trước đây gặp Tô Hàng chẳng làm sao, hôm nay Tô Dật Thuần lại cảm thấy rất khó chịu.
Sắc mặt cậu tái nhợt, hô hấp khó khăn, trời lạnh lại ra mồ hôi, hai chân nhũn ra, phải chống tường mới có thể đi đường.
Alpha vẫn luôn nhạy cảm với tin tức tố, nhìn cậu là đoán được, Tô Hàng lấp tức tránh xa mấy mét, không để tin tức tố của mình ảnh hưởng Tô Dật Thuần, rồi bảo Ôn Mãn Thanh: “Ông mau đưa cậu ta đến chỗ che chắn tin tức tố, tìm một Omega tới chăm sóc, có mang thuốc ức chế không?”
Tô Dật Thuần khẽ gật đầu, nói với Ôn Mãn Thanh đang sợ ngu người: “Túi quần…”
Lần đầu tiên chứng kiến Omega phát tình, cậu thiếu niên Beta cuống quítgiúp cậu tiêm thuốc ức chế, Tô Hàng lấy điện thoại nhanh chóng tìm số điện thoại của Lâm Uyển trên diễn đàn trường.
Chạy bộ giữa mùa đông đúng là tra tấn với các Omega thân thể yếu đuối.
Lâm Uyển bị gió lạnh thổi đến đau đầu, vất vả lắm mới bò lên trên lâu, thì nhận được cuộc gọi của số lạ.
“Alo, ai vậy?” Cô ngồi liệt tại chỗ, nghe người kia nói xong sau sắc mặt biến đổi: “Ở đâu?”
Tô Dật Thuần lần thứ ba trải nghiệm cảm giác này.
Lần đầu tiên là lúc đánh nhau với Alpha bị tin tức tố của bọn họ áp chế; lần thứ hai là ở trong phòng Đỗ Hàn Sương bị tin tức tố của hắn quyến rũ đến mất khống chế.
Nhưng mà lần này còn mạnh mẽ hơn những lần trước, cả người vừa bất lực vừa vô lực.
Cậu cảm thấy ý thức của mình như tách khỏi thân thể, linh hồn phiêu tán trong không trung nhìn chuyện xảy ra xung quanh.
Cậu nhìn thấy Ôn Mãn Thanh cõng mình vọt vào phòng chuyên cách ly tin tức tố, thấy Tô Hàng gọi điện thoại, Lâm Uyển mặc đồng phục, vạt áo phấp phới như muốn bay lên.
Tế bào toàn thân như đang kêu gào, cậu đang khao khát cái gì đó, tuyến thể sau cổ sưng vù, hai chân cọ xát với nhau.
Cậu thấy mặt mình ướt đẫm, mãi đến khi Lâm Uyển cầm khăn giấy lau mặt cho, cậu mới phát hiện đó đều là nước mắt.
Thuốc ức chế tiêm 4 mũi, ý thức Tô Dật Thuần đã mơ màng.
Cậu nghe thấy giọng dì Vương, còn thấy người đàn ông ấy đang ngồi ở một chiếc xe khác, không dám tới gần.
Lúc cậu mở mắt đã là buổi tối.
Tô Dật Thuần cả người nhũn ra, nằm ở trên giường, ngơ ngác nhìn gấu Teddy ở đầu giường.
Đèn hình sao tỏa sáng, cậu gian nan ngồi dậy.
Sau cổ vẫn khó chịu, vừa ngứa vừa sưng, muốn bị miết bị cắn.
Quần áo đã được thay thành đồ ngủ sạch sẽ.
Tô Dật Thuần sờ bụng, cảm thấy đói vô cùng.
Cậu muốn xuống giường nhưng không có sức đi, cậu bàn với Cẩu Đông Tây “Ngồi trong phòng tầng 2 kêu cứu thì người ở tầng 1 có nghe thấy không? Ai ngờ hệ thống phán một câu làm cậu tỉnh ngộ “ Không phải còn có điện thoại à”.
Nhân loại lại một lần nữa thua bởi trí tuệ nhân tạo.
Hắn đang hầm cháo gà trong bếp, bỗng thấy dì Vương đằng sau nghe điện thoại, giọng nói ôn hòa.
Nhà có dì bảo mẫu tính tính khá là đanh đá, người trong nhà phải tuân thủ 2 điều, điều 1 dì luôn đúng, điều 2 nếu dì sai xem lại điều 1.
Bởi vậy, rất ít khi thấy dì dùng giọng điệu dịu dàng nói chuyện với ai, người duy nhất được hưởng phúc phần này chỉ có Tô Dật Thuần.
Hắn không nói, nhanh tay tắt quạt thông gió, trong âm thanh ùng ục của nồi cháo gạo kê, cẩn thận nghe ngóng giọng nói của Omega qua điện thoại.
“Ừm, làm xong ngay ddaaay, dì đưa lên cho con.”
Dì Vương tắt điện thoại, nhìn thoáng qua nồi cháo vàng óng: “Ổn rồi, Thuần Thuần đói bụng, dì đem cháo lên cho nó.”
“Vâng, dì đi đi.” Đỗ Hàn Sương tránh sang một bên, nhìn di nhanh chân lẹ tay múc cháo gắp đồ ăn, lại nhìn thoáng qua lầu trên, rũ xuống mi mắt, không nói một lời.
Trở lại phòng mình, Đỗ Hàn Sương đứng trước tấm lịch đếm ngày.
Sinh nhật Tô Dật Thuần vào một tuần sau, quà cho cậu hắn còn chưa làm xong, mới chỉ có ý tưởng.
Nam nhân nhìn thoáng qua con số khoanh tròn đỏ kia, trong đầu nhanh chóng tìm người có thể giúp đỡ, cuối cùng nghĩ tới một người thích hợp, hắn do dự một chút, gọi điện thoại.
“Này, Thiếu Bạch, là tôi đây, muốn nhờ cậu một việc.”
Loại đồ bổ như cháo gà, Tô Dật Thuần từ trước đến nay đều không thích, cậu thích đồ nhiều muối nhiều dầu hơn, nhưng đã đói bụng suốt một ngày, bây giờ kêu cậu ăn bánh bao chấm tương cậu cũng khen ngon.
“Dì ơi, chén chào này không giống dì làm lắm,” Tô Dật Thuần liếm mép, nhìn cái