Hụ hụ, đây là nhân cách thứ 2 của tui đăng, tui khum biết gì hết. Nhân cách t2 bảo từ nay sẽ gọi sếp Thuần là Cậu thay vì Anh nhá, nghe thuận hơn hmu hmu. Mong là sớm gặp lại mn. hihi
*********************************
Sáng sớm hôm sau, Tô Dật Thuần bị tiếng nước trong phòng tắm đánh thức.
Cậu mơ màng với lấy điện thoại dưới gối đầu, mở lên thì thấy mới 5 rưỡi sáng. . Truyện Hot
Cậu hầm hừ, bực bội dùng gối đầu che hai tai.
Tiếng nước mau chóng ngừng lại, Đỗ Hàn Sương bọc khăn tắm đi ra, quay lưng về phía Tô Dật Thuần tìm quần áo.
Hắn không nghĩ tới thiếu niên sẽ bị đánh thức, nhưng động tác vẫn rất nhẹ nhàng. Cho dù vậy, Tô Dật Thuần vẫn cảm thấy tiếng vải vóc ma sát cực kỳ chói tai.
Người mới thức giấc đều có thính giác rất nhạy, huống chi Tô Dật Thuần trước nay đều ngủ không say.
Cậu chậm rãi rời giường làm Đỗ Hàn Sương giật cả mình.
“Tôi đánh thức cậu à?”
Giọng nói nam tính vào sáng sớm vừa trầm khàn vừa gợi cảm.
Tô Dật Thuần vốn là bực mình cực kỳ, ngước lên liền thấy dáng người cường tráng của Đỗ Hàn Sương.
Tám múi cơ bụng phập phồng trong nắng sớm.
Cậu sững người trên giường, xốc áo sờ tay lên cái bụng mềm mềm của mình mà trái tim vỡ nát thành từng mảnh.
Đường nhân ngư xinh đẹp này, bắp tay vạm vỡ này, dáng người tam giác bốc lửa này, và trên hết là tám múi cơ bụng vô cùng quen thuộc.
Tô Dật Thuần tôi đây cũng từng có một dáng người như thế.
Ngay cả số vết sẹo trên người cũng không hề kém cạnh Đỗ Hàn Sương.
Nhưng bây giờ, tất thảy huân chương của cậu đều mất rồi.
Đỗ Hàn Sương nhìn cậu vén áo lên mà hốt hoảng, hắn lặng lẽ lấy quần áo che đi nửa người dưới, ánh mắt không khỏi nhìn chằm chằm eo nhỏ lộ ra của ai kia.
Nhỏ nhắn, cân đối, vừa mịn vừa trắng, như thể miết nhẹ là đỏ hồng lên.
Đỗ Hàn Sương nuốt một ngụm nước miếng, gắng sức rời mắt khỏi Tô Dật Thuần.
Hắn tìm đại một cớ trở lại phòng tắm mặc quần áo, nghe thấy Tô Dật Thuần lẩm bẩm: “Tôi cũng từng có…”
Giọng nói rất nhỏ, người thường sẽ không nghe thấy, nhưng Đỗ Hàn Sương có giác quan nhạy bén nên nghe được rõ ràng. Đỗ Hàn Sương nhếch môi cười khẽ.
Hắn cảm thấy chuyện này thật là thú vị.
Tô Dật Thuần vừa mới tỉnh thì bị hình ảnh 8 múi cơ bụng full HD đập cho suýt xỉu, nên không ngủ nổi nữa.
Cậu đành xuống giường làm nốt đề toán dang dở tối quá, rồi ngồi học từ mới, Đỗ Hàn Sương ra ngoài lúc nào cũng không biết.
Trước đây Sếp Thuần bỏ học nửa chừng, kiến thức cấp 3 lâu rồi không dùng vẫn ngoan ngoãn lũ lượt quay về.
Đến lúc trời tờ mờ sáng, cậu mới lười biếng duỗi eo đứng dậy, nhìn đồng hồ treo tường, mới 6 giờ 15.
Quả nhiên đầu óc vào buổi sáng là minh mẫn nhất.
Cậu thu dọn lại đề thi, đầu ngón tay bỗng chạm tới một đồ vật mát lạnh.
Là vòng cổ ức chế.
Đỗ hàn Sương trốn trong một góc hoa viên, ra vẻ như đang tưới hoa.
Bình thường hắn chẳng bao giờ tới đây, chỉ là nay đã khác xưa, chủ nhà hắn đây lại chẳng có chỗ để đi. Tô Dật Thuần chiếm phòng hắn làm phòng học, hắn đành phải ra đây hòa hợp với thiên nhiên.
Đỗ Hàn Sương tiện tay cắt lấy một đóa hoa hồng nở rộ nhất, không hiểu sao bỗng cảm thấy vui sướng.
Là một Alpha, được Tô Dật Thuần nhìn với cậu mắt ngưỡng mộ khiến hắn không nhịn được mở cờ trong bụng.
Đây là thói xấu từ trong gene, hắn không đổi được.
*****************************
Mãi tới gần 7 giờ, Tiểu Đông Tây mới online, nó ‘đinh’ một tiếng rồi điên cuồng gọi Thuần Thuần.
Tô Dật Thuần đang ngồi ở trên sàn nhà mày mò đồ chơi thực tế ảo Đỗ Hàn Sương mua cho, ậm ừ qua loa một tiếng, rồi tiếp tục chuyên chú xem hướng dẫn sử dụng.
Cậu chưa chơi trò này bao giờ, đang nóng lòng muốn thử, cậu nhanh chóng đội mũ, nắm cần điều khiển, nhấn chọn nhân vật.
Cẩu Đông Tây mất mát, nhưng vẫn xốc dậy tinh thần cùng Tô Dật Thuần chơi trò chơi.
Ôi nó sống trong cái khổ mãi cũng quen rồi.
Thật ra công ty trò chơi này hoạt động dưới tên Đỗ Hàn Sương, lúc nghe nói Tô Dật Thuần thích, hắn trực tiếp yêu cầu tổng công ty đem một bộ mới nhất về nhà.
Đồ họa tinh tế đến mức thấy rõ nốt ruồi trên đùi NPC, dù Tô Dật Thuần không quá ham trò chơi điện tử cũng chơi đến mê mệt. Mãi đến khi dì Vương lên lầu gọi thì cậu mới nhận ra là đến giờ cơm.
Khi xuống lầu, Tô Dật Thuần thấy giữa bàn ăn bày một bình hoa trắng noãn, bên trong cắm một cành hồng đỏ rực, trên cánh hoa còn đọng sương.
Vừa tươi mới vừa rực rỡ, tựa như ngọn lửa thiêu đốt, kiều diễm lại ướt át.
Không biết hoa là ai cắm, cậu thật lòng khen một câu: “Thật là đẹp”.
Đỗ Hàn Sương ngồi đối diện cúi đầu.
Lại một lần nữa, hắn vì một câu nói, một hành động nhỏ bé của Tô Dật Thuần mà vui sướng rạo rực. Đều tại thiên tính Alpha đáng chết
Trong giờ học Tô Dật Thuần vẫn nghĩ về đóa hoa hồng kia.
Một bên nghe giáo viên giảng ngữ pháp khô khan, một bên phác họa một đóa hồng lên trang giấy nháp chi chít chữ.
Xinh đẹp vô cùng, rực rỡ lóa mắt.
Sau khi tan học luôn có tốp năm tốp ba Alpha hẹn nhau chơi bóng rổ.
Tô Dật Thuần bây giờ nhìn thấy bóng là bứt rứt.
Cậu chết quá thảm, quả thật là trước nay chưa từng có cái chết nào lãng xẹt đến thế.
Thấy cậu như rùa rụt cổ, Cẩu Đông Tây không tán thành tí nào, nó nhiệt tình cổ vũ: “Chính vì từng vấp ngã mới càng phải đứng dậy, cùng bọn họ tận hưởng thanh xuân đi nào ”
Tô Dật Thuần vốn không muốn đi, nhưng nghe hệ thống nhắc tới phần thưởng khi hoàn thành nhánh cốt truyện đành phải gồng mình tiến lên.
Nhỡ mà thưởng cơ bụng, biết đâu lại là cơ bụng, hoàn thành nhánh cốt truyện này là có thưởng đó!
Một trận bóng rổ mà thôi, không thể nào lại nghẻo lần hai được.
“ Chơi bóng rổ à, cho tôi chơi cùng đi, tôi ném bóng chuẩn lắm.”
*****************************
Chỉ một câu nói làm cả đám Alpha đang ầm ĩ chơi đùa đều lâm