Sát ý trong mắt nam tử che mặt chợt lóe, một kiếm hướng Vân Triệt ngực đâm tới.
“Khanh.”
Trong chớp nhoáng, một kiếm như gió mạnh của Ninh Thi Ngọc lao tới chắn trước người Vân Triệt, ngăn cản một kiếm đoạt mệnh với linh lực cuồn cuộn của nam tử che mặt.
Nhìn thấy Ninh Thi Ngọc, ánh mắt nam tử che mặt kia khẽ động, ngay sau đó ôm nữ quỷ lên, ngự không bay đi, đảo mắt một cái một đạo hồng ảnh liền biến mất trong bóng đêm mênh mông, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng.
Ninh Thi Ngọc đuổi theo hai bước, ngẩng đầu nhìn màu u lam trên đỉnh đầu biến thành bầu trời đêm đen kịt, không thấy vật gì khác, chỉ còn lại một vầng trăng sáng treo trên không trung.
Ninh Thi Ngọc căm giận mà dậm dậm chân, quay đầu nói với Vân Triệt “Ai sư tôn, bọn họ chạy mất rồi.”
“Nam nhân kia không biết là người nào nữa, còn có vài phần lợi hại a, ai nha ta tay đau quá.” Ninh Thi Ngọc một bên lắc lắc cánh tay bị một kiếm kia chấn, một bên tiếp tục nói “Người kia, không phải là người của Thanh Huy Tông chúng ta chứ, nhìn kiếm pháp của hắn, còn có kiếm khí nữa, sao tất cả đều giống hệt người vậy?”
Vân Triệt tùy tay ném roi bạch cốt xuống đất, không mặn không nhạt nói “Giống sao?”
“Bản thân người cảm giác không ra, nhưng ta nhìn thấy rất rõ.” Ninh Thi Ngọc nhíu mày, tựa như nhớ lại gì đó, nói, “Ta cảm giác là hắn cố ý học theo người, chiêu thức học được rất giống, nhưng lại vẽ hổ không thành vẽ ra chó, thiếu một chút gì đó, tóm lại là hắn bắt chước bừa, kém xa với người.”
Vân Triệt không đáp, chỉ nhìn mặt sông đen nhánh trước mắt, rồi tiến hai bước đến bên bờ sông.
Quanh mình trống không, vừa rồi còn có cảm ứng mãnh liệt, trong nháy mắt thế nhưng lại bị chặt đứt.
Nói cách khác, mảnh nhỏ Khai Thiên Phù, vừa rồi đã bị nam tử che mặt kia cùng với nữ quỷ mang đi.
Mà cũng có khả năng là ngay từ ban đầu, mảnh nhỏ Khai Thiên Phù đã bị ả ta hoặc nam nhân che mặt đó mang theo trên người.
Cả một ngày tìm kiếm mảnh nhỏ Khai Thiên Phù, từng bước một đi đến nơi này, nhưng mà khi tới nơi rồi, thì tất cả manh mối đột nhiên bị chặt đứt.
Vân Triệt lẳng lặng nhìn dòng nước, sương trắng vốn dĩ bao phủ dày đặc trên mặt sông giờ đây càng lúc càng mờ nhạt, nhạt đến mức giống như chỉ còn lại một tầng lụa mỏng.
Nhưng mà chuyện của Khai Thiên Phù, lại như sương mù quanh quẩn trong lòng Vân Triệt càng ngày càng nặng.
Vân Triệt nhìn nước sông đến xuất thần, hoàn toàn không cảm giác được mèo đen đang ngồi xổm ngồi phía sau, dùng đôi mắt to to tròn tròn màu xám bạc nhìn thẳng vào y.
Mèo đen nhìn Vân Triệt đứng lặng rất lâu, hơi hơi oai oai đầu, chính là lâu như vậy rồi, y vẫn không xoay người lại.
Harry Potter fanfic
Y đang phiền não hai người chẳng biết đi đâu kia sao?
Mèo đen cúi đầu, thong thả ung dung liếm liếm móng vuốt.
Kỳ thật, vừa rồi hắn đã trộm hạ truy tung phù lên người nữ quỷ kia, tùy thời có thể biết được hành tung của bọn họ.
Nhưng làm sao nói cho sư tôn đây.
Mèo đen rũ mắt nghĩ nghĩ, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, một ý siêu hay nảy lên trong lòng.
Nghĩ đến ý hay này của bản thân, mèo đen không kìm chế được mà gợi khóe môi lên.
Vân Triệt quay đầu lại, chỉ thấy mèo đen không nhúc nhích ngồi xổm phía sau, ngẩng đầu nhìn thẳng vào y.
Lông mèo thuần đen sáng tỏ dưới ánh trăng, tản ra một loại ánh sáng mê người, từ đầu vai đến dưới chân còn đang bị băng vải trắng trắng quấn lấy, trên băng vải còn mờ hồ có thể thấy được một tia máu hồng hồng, sớm đã khô cạn từ lâu.
Vân Triệt ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài chạm vào chân mèo, nhẹ nhàng chậm rãi cởi bỏ một tầng băng vải kia.
Băng vải thật dài từ trên người mèo đen được cởi xuống, Vân Triệt nương theo ánh trăng mà tinh tế kiểm tra miệng vết thương qua một lần, phát hiện buổi sáng chân mèo hầu như đã bị xỏ xuyên qua, thế nhưng giờ đã khép lại, lông tóc thập phần trơn bóng, không có chỗ nào giống như dáng vẻ mới vừa bị thương.
Vân Triệt nâng tay, bế mèo đen lên, đặt trên đùi, kiểm tra tỉ mỉ toàn bộ mèo đen từ đầu đến chân một lần.
Thân thể mềm mại của mèo đen đều cứng đờ cả lên, tay và ánh mắt của Vân Triệt dừng lại ở nơi nào, thì nơi đó liền run lên nhè nhẹ.
Trong nửa người dưới của mèo đen, là một thứ đồ vật phi thường to lớn đối với một con mèo, từ trong đám lông mao rậm rạp, nó lặng lẽ thò đầu ra, cùng với mèo đen nhìn chằm chằm Vân Triệt.
Kiểm tra xong, bình yên vô sự, Vân Triệt nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa đầu hắn.
Mèo đen nheo mắt, cọ cọ vào lòng bàn tay Vân Triệt, trong cổ họng phát ra liên tiếp mấy âm thanh “Khò khè khò khè” trầm thấp.
Ở chung một ngày, Vân Triệt bây giờ đã mơ hồ hiểu rõ, mèo đen phát ra âm thanh “Khò khè” trầm thấp không phải là tức giận hay chán ghét, mà ngược lại, là vì sung sướng lẫn hưởng thụ.
“Hai người kia càn rỡ thế, sao lại chạy mất rồi.” Ninh Thi Ngọc đột nhiên nổi nóng, kêu lên, “Sư tôn người yên tâm đi, chỉ cần hai người bọn họ vẫn còn cẩu không đổi được tính ăn phân mà tiếp tục hành hung giết người, kiêu ngạo như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị chúng ta phát hiện ra thôi.”
Vân Triệt không nói gì, nhẹ nhàng bế mèo đen lên, đến phía sau cự thạch, ngồi ngay ngắn ở đó, cởi đấu lạp để sang đem bên cạnh, rồi cho mèo đen nằm trong lòng ngực bản thân.
Ninh Thi Ngọc phẫn uất dạo quanh bờ sông một vòng, vẫn không tìm được một chút manh mối nào.
Bởi vì là Hỏa linh căn, lại không có phương tiện hổ trợ vào trong nước điều tra, nàng chỉ đành trở về chổ cũ, ngồi xuống đả tọa cách Vân Triệt không xa.
Đêm lạnh như nước, trăng sáng như sương, từ từ bay cao lên bầu trời.
Mèo đen an an tĩnh tĩnh nằm trong lòng Vân Triệt nghỉ ngơi, thì bỗng nhiên mở to mắt, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vân Triệt một cái.
Y nhẹ nhàng chớp mắt, hai mắt cong cong như trăng non phía chân trời, hàng mi dài như lông quạ ánh lên làn da tuyết trắng một mảnh đen kịt, như đóa mai vàng dưới ánh trăng lạnh lẽo.
Hơi thở y yên lặng mà vững vàng, cả người đã sớm nhập định.
Mèo đen lần nữa nhẹ nhàng khép lại đôi mắt, âm thầm vận linh lực.
Vân Triệt nhắm mắt ngưng thần, hơi thở thu liễm vào trong cơ thể, vận chuyển một vòng lại một vòng chu thiên, chỉ để lại một sợi thần thức quanh thân để phòng ngừa nguy hiểm.
Đột nhiên, sợi thần thức kia nhận ra một tia dị thường, có thứ gì đó đến gần bản thân.
Vân Triệt bỗng nhiên mở to hai mắt, thình lình ánh vào mi mắt, là một gương mặt thanh tuấn của thiếu niên.
Thiếu niên một thân hắc y, nửa khuôn mặt bị ánh trăng mênh mông chiếu trúng làm nổi bật làn da trắng nõn như tuyết, mày kiếm mắt sáng, sóng mũi đĩnh bạt, lỗi lạc vô song.
Nửa khuôn mặt còn lại chìm vào trong bóng tối âm trầm, không rõ dung nhan.
Vài sợi tóc đen thật dài xõa tung rũ trên sườn mặt, một bộ dáng lôi thôi lếch thếch bất cần đời.
Thiếu niên ngồi xổm trước mặt Vân Triệt, nhìn thẳng vào y.
Nhìn đến khi Vân Triệt mở mắt ra, thiếu niên mới câu môi, nhàn nhạt nói “Sư tôn.”
Nhìn thấy mặt thiếu niên, đồng tử Vân Triệt bỗng nhiên co rụt lại, vươn tay sờ sờ bên cạnh, tựa như đang tìm kiếm đồ vật gì đó có thể phòng thân, y đưa tay xuống cầm lấy, thế nhưng thứ cầm lên được lại là một bàn tay lạnh lẽo.
Cánh tay hữu lực của thiếu niên chợt cầm ngược lại tay Vân Triệt, hắn rũ mắt nhìn vào, khẽ cười nói “Sư tôn thích sờ đồ nhi như vậy sao?”
Vân Triệt ngẩn ra, cố gắng trấn định, lạnh lùng nói “Không biết xấu hổ.”
Hai mắt như sao sáng của thiếu niên nghiêm túc nhìn Vân Triệt, môi mỏng khẽ nhếch, hỏi “Sư tôn có thể dạy cho đồ nhi được không, cái gì gọi là, xấu hổ?”
Chưa từng có người dám nói chuyện với mình như vậy, Vân Triệt cũng không biết trả lời thế nào, một tay âm thầm nắm chặt góc áo, một tay ra sức thoát khỏi bàn tay thiếu niên, ý đồ muốn tránh thoát giam cầm.
Nhưng mà, tay thiếu niên cầm chặt muốn chết, căn bản là không thoát ra được.
Trong lúc Vân Triệt hốt hoảng, trước mắt hiện ra một hình ảnh mông lung.
Khi đó, thiếu niên chẳng qua mới hơn bảy tuổi.
Hắn và Lam Thần Hoa