Edit: Manh Manh
Một trận ầm ầm như sấm vang vọng khắp Vọng Hư Sơn, bụi bặm tán loạn như mây, nhuộm một nửa bầu trời thành màu bụi đất xám vàng.
Sau khi bụi bặm tan đi, tất cả mọi người đều tề tụ trước Nguyên Quang động.
Động đã sụp xuống, chỉ để lại một mảnh phế tích.
“Sư tôn! Sư tôn!” Ninh Thi Ngọc vọt tới trước đóng đổ nát, một bên khóc lớn, một bên dùng tay không đào bới, nước mắt ào ào chảy xuống.
Từ Dao Thần nhìn phế tích, xuất thần mà lẩm bẩm nói: “Rõ ràng sư thúc vẫn luôn nhớ thương sư tôn, tại sao lại như vậy……”
Lam Thần Hoa nhìn phế tích trước mắt, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, yên lặng không nói.
“Ngươi biết rõ tinh thần Diệp Việt Trạch thất thường, sao lại để hai người họ đơn độc trong động?” Viên Bất Chu nheo mắt nhìn chằm chằm vào Lam Thần Hoa, thanh âm có hơi run rẩy.
Lam Thần Hoa mở to mắt, ngơ ngẩn nhìn phế tích trước mắt, khàn khàn đáp: “Sư tôn muốn đơn độc nói chuyện với sư thúc, lệnh ta ra ngoài.
Ta vốn tưởng sẽ không có việc gì……”
“Việc này cũng không thể trách Lam tông chủ chúng ta.” Một tiên tu biện giải thay Lam Thần Hoa, “Ai cũng không thể nghĩ tới loại chuyện này sẽ xảy ra mà.”
Viên Bất Chu căm giận mà hừ lạnh một tiếng, nói: “Đào đóng đá nát này lên.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Vân Triệt mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt là một mảnh lụa trắng, trên đỉnh màn trướng rủ xuống một cái túi thơm hoa văn màu lam, bốn bên là tua rua kim sắc.
Vân Triệt hơi giật mình, nhớ tới vừa rồi, trước khi bản thân mất ý thức, đã gặp lại Diệp Việt Trạch ở Nguyên Quang động, rồi một mảnh đá vỡ rơi xuống như mưa.
Bởi vì lúc trước y thường xuyên đến Nguyên Quang động tu luyện, nên cũng biết bên dưới ao nước có một mật đạo thông với bên ngoài, Vân Triệt kéo Việt Trạch tránh vào mật đạo, đưa Việt Trạch ra khỏi trước, nhưng bản thân y còn chưa kịp ra ngoài, thì liền cảm giác sau cổ tê rần, tiếp theo đã mất đi ý thức.
Ước chừng là nằm quá lâu, nên thái dương có hơi đau đớn, Vân Triệt giơ tay xoa xoa, chỉ nghe bên tai “Rầm” một tiếng giòn vang, y theo tiếng nhìn lại, trên cổ tay trái y thế nhưng bị một dây xích màu bạc to bằng ngón cái khóa lại.
Theo tiếng vang của xiềng xích, không biết từ khi nào mà một bộ lam y đột nhiên xuất hiện.
Vân Triệt ngẩng đầu, chỉ thấy trước giường là gương mặt của Lam Thần Hoa, ôn tồn lễ độ, mang chút ý cười, nhưng lại cười đến âm trầm.
Lam Thần Hoa rũ mắt nhìn Vân Triệt, quan tâm mà vươn tay chạm vào trán y, hỏi: “Sư tôn không sao chứ?”
Vân Triệt đẩy tay Lam Thần Hoa ra, lạnh lùng hỏi: “Việt Trạch ở đâu?”
Lam Thần Hoa âm lãnh đáp: “Hắn? Đương nhiên là chết rồi.”
“Ngươi đến tột cùng là vì cái gì?” Trong cung điện trống trải vang lên một trận âm thanh xiềng xích thanh thúy, Vân Triệt bỗng nhiên đứng dậy, trong tiếng nói bất giác mang theo một tia phẫn nộ, y nhìn thẳng Lam Thần Hoa hỏi: “Hắn có hận thù gì với ngươi?!”
Lam Thần Hoa nhìn Vân Triệt, sâu kín đáp: “Trong lòng ngươi tất cả đều là hắn, ta muốn xử hắn lâu rồi.
Mà hiện giờ ta đã có cơ hội giết hắn, lại có thể nói hắn hại chết ngươi, một công đôi việc, cớ sao lại không làm?”
“Hiện giờ tất cả mọi người đều cảm thấy ngài đã bị hắn hại chết, sẽ không có ai đi tìm ngài, ngài cũng được thanh tĩnh, ta cũng mừng vì thanh tịnh, toàn bộ Thanh Huy Tông cũng thoát khỏi một hồi phiền toái.
Ngài làm việc luôn luôn cân nhắc lợi hại được mất, cái này không phải là kết quả mà ngài vui nhất muốn nhìn thấy nhất sao?”
Vân Triệt hơi nhíu mày.
“Sư tôn, ngài phải hảo hảo ở trong bí cảnh này của ta, không được suy nghĩ cái gì khác.” Lam Thần Hoa nhìn Vân Triệt, khẽ nheo mắt, ghé sát vào bên tai y, nhẹ nhàng nói, “Ngài có biết hay không, bản thân ngài có bao nhiêu mê hoặc?”
Vân Triệt lùi về sau nửa bước, ngưng mi nói: “Ngươi điên rồi.”
“Sư tôn, kỳ thật ngài chính là người ngây thơ nhất trên đời này.” Lam Thần Hoa tiến lên nửa bước tới gần Vân Triệt, hầu như kề sát lại trước mắt y, hắn nhìn Vân Triệt nói, “Chúng ta đã vì ngài, mà tranh đoạt mấy trăm năm, cũng chỉ có bản thân ngài mới không biết thôi.”
“Ta chỉ là không giống người nào đó đi làm yêu sủng, cũng không học dáng vẻ ghê tởm của người kia, nhưng từ trước đến nay ngài đều không liếc mắt nhìn ta một cái.
Ninh Thi Ngọc động một cái liền khóc lóc làm nũng, Lăng Trần Sóc động một cái là gặp rắc rối giả đáng thương, lực chú ý của ngài đều cho bọn họ.
Mà lại chưa từng để ý đến ta……”
Vân Triệt lui về sau một bước, lạnh lùng nói: “Đừng qua đây.”
Lam Thần Hoa khẽ cười một tiếng, nói: “Sư tôn đối với người ta đều lạnh nhạt xa cách như vậy, nhưng ta vẫn luôn suy nghĩ, trên mặt sư tôn nếu đổi sang một loại biểu tình khác, thì sẽ thành dạng phong tình như nào đây?”
Vân Triệt nghe cái hiểu cái không, nói: “Ta không biết trong lòng ngươi có loại ý tưởng như vậy, quá khứ là ta sơ sẩy.
Nhưng đây chỉ là một mình ta có lỗi, ngươi không nên giận chó đánh mèo lên người khác.”
“Là ngài sai, hơn nữa còn sai đến thái quá.” Lam Thần Hoa nói, “Cho nên, tất cả mà ngài thiếu ta, chỉ có thể dùng quãng đời còn lại để bồi thường.”
“Sư tôn.” Lam Thần Hoa nhìn đôi mắt thiển sắc của Vân Triệt, hỏi, “Bây giờ, ngài đã biết Lăng Trần Sóc là thứ gì chưa?”
Nghe được tên Lăng Trần Sóc, Vân Triệt bỗng nhiên nhớ tới hắc y thiếu niên ngày ấy đeo lục lạc kim sắc giống hệt với mèo đen, tâm thần y hơi loạn, hỏi ngược lại: “Nếu biết thì như thế nào.”
“Ngài vẫn luôn cho rằng mình là kẻ thù diệt môn của hắn đi?” Lam Thần Hoa nói, “Năm đó ngài diệt toàn bộ Thiên Hoa Tông, người duy nhất tránh được một kiếp kia không phải hắn, là ta.”
“Lúc trước, hắn chẳng qua chỉ là một con yêu thú nho nhỏ, ta cho rằng ngài sẽ nhổ cỏ tận gốc, nên làm bộ trở thành bạn tốt với hắn, còn đưa bảo ngọc gia truyền nhà ta cho hắn, vì chính là muốn ngài nhận nhằm hắn thành huyết mạch Thiên Hoa Tông.”
“Ai biết ngài không nhổ cỏ tận gốc, ngược lại còn chiếu cố hắn hơn nữa.” Lam Thần Hoa nhìn Vân Triệt, hung hăng nói, “Tất cả những thứ này, đều là ngài thiếu ta, cũng là hắn thiếu ta!”
“Ta ở chỗ này, mặc ngươi xử trí.” Vân Triệt nhìn Lam Thần Hoa, lạnh lùng nói, “Hắn không nợ ngươi gì cả, ngươi không được thương tổn những người khác.”
“Ngài có phải vẫn luôn đau lòng cho hắn hay không? A.”