Đường Y Nhiên nhìn đi nhìn lại vở bài tập của Vân Hà, chữ viết ngay ngắn, cách giải rất ngắn gọn, lại dễ hiểu.
Cô bối rối.
Có thật là cậu ấy chỉ ở hạng 23? Tại sao lúc đó cậu ấy lại buồn bã đến như thế?
Rốt cuộc là cậu ấy muốn làm gì?
"Y Nhiên ơi, xuống ăn cơm!" – Giọng mẹ Lê từ dưới bếp gọi lên.
Suy nghĩ của cô liền bị đứt đoạn.
Vội vội vàng vàng chạy xuống lầu.
Đến nơi rồi cô mới thấy hành động của mình thiếu lịch sự biết bao nhiêu.
Đã không phụ giúp chủ nhà lại còn làm ồn nữa.
Ôi! Lễ nghĩa của cô đi đâu hết rồi! Cô tức thì ỉu xìu.
Vân Hà nhìn thấy vẻ mặt như bánh bao chiều của cô, cười cười hỏi:
"Sao lại không vui rồi?"
"Tớ..." – Đường Y Nhiên phát hiện bản thân không thể nói nổi nữa.
Trước mặt cô là Lê Vân Hà với chiếc áo màu xanh tay ngắn, làm nổi bật lên dấu răng còn mới đỏ ở cánh tay trái.
Lúc đó là cô nghĩ đơn giản biết bao nhiêu, chỉ nghĩ alpha nào đó không cắn cô thì cô cắn một phát cho bõ ghét.
Bây giờ nhìn lại cái hình ảnh kia có bao nhiêu kích thích! Là cô đánh dấu Vân Hà! Là cô!
Tách!
Có một giọt chảy lỏng vừa rơi xuống.
Vân Hà la toáng lên.
"Sao đột nhiên lại chảy máu mũi? Cậu có bệnh gì trong người không đấy?"
Đường Y Nhiên nhìn thấy Vân Hà lo lắng cho cô, lấy giấy thấm máu cho cô, càng thêm kích động, máu mũi chảy càng tợn.
Cô không thể nghĩ gì nữa, chỉ nương theo hành động của Vân Hà mà di chuyển cơ thể.
"..."
Vân Hà tức giận ngùn ngụt.
Chị gái này chảy máu mũi mà không biết đường cầm máu, cứ ngây ngốc đưa mắt nhìn cô.
Nhìn cô thì máu không chảy nữa chắc!?
"Ngửa đầu lên."
Vân Hà ra lệnh.
Còn kích thích hơn! Vân Hà đỡ đầu cô.
Vân Hà cau mày.
Vân Hà lo lắng cho cô.
Vân Hà dịu dàng quá! Thích Vân Hà lắm luôn!
Thế nhưng, máu mũi càng tuông ra nhiều hơn!
Vân Hà không nhận ra mình chính là nguyên nhân khiến Y Nhiên chảy máu mũi, đơn thuần xem đây là hành động quan tâm của đứa bạn thân với nhau.
Là nữ mà, có gì đâu mà phải ngại ngùng?
Thẳng đến khi mẹ Lê quát lên: "Vân Hà con tránh xa con bé ra, con bé đang phát tình đấy!", Vân Hà mới nhớ tới, Y Nhiên – bạn cô là một omega đang phát tình...!
"..."
Cũng nhờ một câu quát lớn của mẹ Lê mà ý thức của Y Nhiên đã quay trở lại, cô nói một hơi không hề ngắt nghỉ kèm theo động tác xua tay:
"Được rồi được rồi tớ không sao rồi ổn rồi ổn rồi."
Đường Y Nhiên chỉ thấy mất mặt.
Lần đầu đến nhà alpha, không những phát tình mà còn nhìn người ta đến chảy máu mũi.
Còn mặt mũi gì nữa.
Vân Hà vẫn chưa hết lo lắng.
Cô không có nhiều kinh nghiệm chăm sóc omega.
Đường Y Nhiên lại yếu ớt thế này.
"Ba ngày tới nhớ phải bổ sung vitamin c, ăn nhiều thịt.
Mai tớ mua quýt sang cho cậu.
Phải ăn mỗi ngày nghe không?" – Vân Hà bèn dùng kiến thức chăm sóc người già khi trước của mình.
Vân Hà dường như không chút ý thức được câu nói của mình có bao nhiêu sự hiểu lầm, còn Đường Y Nhiên thì khác.
Cô mừng lắm.
Ít nhất Vân Hà vẫn đối xử với cô hết sức đặc biệt.
Cô vui vẻ gật đầu với Vân Hà, còn thoải mái đồng ý sẽ ăn hết đồ của Vân Hà trong vòng một ngày.
Vân Hà: "..."
Bữa tối kết thúc cũng là lúc mặt trời rơi xuống dưới đường chân trời.
Bữa tối này khiến Vân Hà tốn biết bao nhiêu là hơi, mời gọi, khuyên nhủ, hướng dẫn, nhắc nhở Đường Y Nhiên về mọi thứ.
Còn cẩn thận hơn là mẹ già!
"Tớ đưa cậu về nhà."
"Tớ..."
"Không nói nhiều, chuẩn bị đi thôi."
- --
Nhà Đường Y Nhiên cách nhà Vân Hà hai con đường.
Đây là thị trấn giáp với thủ đô nên nhà cửa cứ san sát nhau, đa phần các ngôi nhà ở đây đều trưng dụng để làm cửa hàng.
Nhà Vân Hà chính là một ví dụ.
Ba mẹ Vân Hà có một hàng sách ở phía đối diện nhà.
Cũng bởi thế mà từ nhỏ nguyên chủ đã rất yêu sách.
Còn Vân Hà thì không cần nói nữa, cô yêu sách chỉ sau người thân trong gia đình, phải nói là yêu sách như sinh mệnh của mình.
Nhớ ngày trước khi còn nghèo, cô không thể nào mua được sách giáo khoa để đi học, năm nào cũng viết đơn xin sách cũ từ thư viện.
Do đó, sách tham khảo là điều xa xỉ với cô học trò nghèo Hà.
Ấy thế mà năm nào cô cũng được vinh danh là tấm gương hiếu học cho toàn trường.
Nhờ vào học bổng mà chi phí học tập của Vân Hà cũng đỡ đi phần nào.
Ôi! Lại nhớ tới ngày xưa...!
Đi chỉ một thoáng là đã tới nhà Y Nhiên.
Ngôi nhà thoáng đãng, màu sơn hơi ngả vàng, thoáng chút mùi hoa hồng.
Một ngôi nhà thật đẹp! Vân Hà thầm khen ngợi.
Mắt thấy cổng nhà đã ở phía trước, Đường Y Nhiên vội vàng chào tạm biệt Vân Hà.
Cô vui vẻ đáp lại, hoàn toàn tỏ ra mình là một con cừu ngây thơ.
Ài, ước gì gặp được nam chính ở đây luôn thì tốt quá.
Đỡ phải tốn công đi tìm!
Như nghe được ước muốn trong lòng của Vân Hà, ông trời liền để cô chạm mặt nam chính ở đầu ngõ.
Như cô nghĩ, nam chính hoàn toàn lành lặn, khoẻ mạnh như con trâu mộng.
Không công bằng tí nào! Cô cũng