Thiếu tế bào cảm quan khứu giác là một chứng bệnh gây ra nhiều thứ bất tiện cho alpha và omega, đối với beta vốn đã không có nhiều tế bào nhạy cảm với pheromone thì hoàn toàn không gây ra tác hại gì.
Việc thiếu tế bào khứu giác xảy ra với Vân Hà là do ông nội cô là một alpha.
Thông thường một alpha sẽ kết hôn với một omega.
Nhưng ông Vân Hà hoàn toàn nói không với điều đó và kiên quyết kết hôn với bà Vân Hà - một beta.
Hai ông bà có với nhau một đứa con và yêu thương nhau hết mực đến cuối đời.
Chuyện đó từng là một giai thoại nổi tiếng về tình yêu vượt trên sự tương thích gen trong khu vực.
Mà Vân Hà, con của hai beta đồng thời thừa kế một phần nhỏ gen của alpha, dẫn đến phân hoá thiếu ổn định pheromone và cuối cùng biểu hiện thành bệnh.
Tuy nhiên, Vân Hà lại cho rằng căn bệnh này là một đặc ân của ông trời dành cho cô.
Tâm lí của cô vẫn luôn kháng cự trước những thứ gọi là pheromone, kì phát tình hay tương thích gen.
Đó là lí do vì sao khi được chẩn đoán Vân Hà lại vui mừng ra mặt.
Khi ấy cả bác sĩ lẫn ba mẹ cô đều cảm thấy cô điên rồi.
Họ đề nghị để cô nên ở lại bệnh viện để được theo dõi thêm.
Nhưng cô đã từ chối.
Đúng là tâm lí của cô có chỗ không bình thường, nhưng không liên quan đến vấn đề pheromone này.
...
Giọng nói của Trúc kéo Vân Hà ra khỏi hồi tưởng:
"Nhưng mà giờ Vân Hà bị nói là đã ấy ấy người ta rồi.
Làm sao bây giờ?"
"Tôi thấy cậu ta nên nhờ thầy y tế thanh minh cho, ngoài ra tốt nhất là trích camera giám sát nữa."
"Ý được đó."
"Nhưng mà có một lúc thầy đi ra ngoài ấy."
Cái gì?
"Sao lúc nãy không nói?"
"Ờ thì do, là do..."
"Thôi miễn giải thích." Trung bực bội cắt ngang.
Hắn cũng không tin Vân Hà có hành vi ngang ngược như vậy.
Nhìn đây, hai omega lúc nào cũng kè kè bên cạnh Vân Hà mà có thấy cậu ta làm ra hành động nào phóng túng đâu.
À, hình như có làm.
Nhưng mà Vân Hà chắc chắn không có khả năng thèm thuồng bậy bạ được, chị hắn đẹp biết bao nhiêu cơ chứ!
"Đi, đứng ra đi làm xét nghiệm pheromone."
Thấy rõ ánh mắt của Vân Hà lộ vẻ ngập ngừng, Trung bực bội cắt ngang.
Tự nhận bản thân quá hiểu nhỏ này, rõ là mặt đẹp có phong cách thế kia mà là một đứa cực kì hà tiện.
Bao nhiêu lần nhìn thấy Vân Hà mang theo mẩu nháp tróc đầy vụn giấy cùng cục gôm bé tẹo ra sử dụng, Đường Thế Trung coi như đã được mở mang tầm mắt.
"Bao nhiêu tiền ông đây cấp cho."
Cuối cùng cũng không nói được tiếng người.
"Tất nhiên là cho nhỏ omega đó.
Còn cậu, muốn kiểm tra gì thì tự bỏ tiền ra đi."
"Không phải vấn đề đó cái thằng này.
Tôi keo kiệt thế à?"
"Đúng!"
Ba người thẳng thắn khẳng định lại thêm một lần nữa rằng, Lê Vân Hà chính là cái đồ hà tiện như thế đó.
Vẻ mặt Vân Hà méo xệch: "..." Đột nhiên thấy thật khó thở.
Sau một màn như vậy, ba cái đầu xinh đẹp một lần nữa chụm lại, đồng thanh hỏi Vân Hà thế thì là chuyện gì.
"Kiểm tra pheromone cũng được thôi.
Nhưng mà sau này bạn ấy còn mặt mũi để đi học nữa không? Các bạn khác có nhân chuyện này mà suy diễn lung tung hay không? Có nói rằng bạn gái này phóng túng với người khác rồi đổ vỏ cho tớ hay không? Hay là còn công khai công kích, cô lập bạn này trong trường? Chuyện này ảnh hưởng cả tương lai đó."
Vân Hà nhìn ba đứa trẻ vừa qua 17 tuổi, cái tuổi còn quá sốc nổi nên cách nhìn mọi việc cũng chưa được hoàn thiện.
Cô lựa lời nói khẽ:
"Tớ biết vì tớ là đối tượng bị nhắm đến nên các cậu mới hoảng lên như thế.
Nhưng mà chuyện này không phải chỉ có tớ là nạn nhân, nếu chúng ta không giải quyết êm xuôi, bạn đó cũng có thể là nạn nhân trong tương lai.
Thậm chí còn bị tổn thương nhiều hơn cả tớ nữa."
Giọng nói của Vân Hà nhẹ nhàng nhưng lại đầy sự thuyết phục.
Y Nhiên, Trúc cùng Trung đều cùng cúi đầu xuống, hẳn đang suy ngẫm lại hành vi thất trách lúc nãy của bản thân.
Bọn hắn đều quá xem nhẹ hậu quả của việc này rồi.
Đúng như Vân Hà nói, tỉ lệ bạn omega này bị công kích sau chuyện này cao lên đến 80%, dù bạn ấy có đúng hay sai.
Vân Hà nói rất đúng, bọn hắn không nên hấp tấp như thế.
Y Nhiên là người đầu tiên nói ra lời xin lỗi, cô xin lỗi vì đã hiểu lầm Vân Hà, không nên có ý nghĩ xấu về Vân Hà, Vân Hà không là đồ keo kiệt, cũng không nên xem nhẹ tính chất của vấn đề.
Thấy Y Nhiên đã xin lỗi, Trúc cùng Trung cũng cúi người xin lỗi Vân Hà, đồng thời hứa sẽ suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện trong tương lai.
Biết xin lỗi, biết chấp nhận lời nhận xét.
Đúng là những đứa trẻ ngoan mà!
Nhận thấy ánh mắt của Vân Hà nhìn ba người hiền hoà đi trông thấy, Trúc khẽ cúi người, nói nhỏ vào tai Y Nhiên: "Sao thấy cậu ta có phong thái từ mẫu ấy nhỉ?", sau đó cô liền tiếp ngay một cú nhéo đau điếng vào eo, thậm chí cô còn bị Y Nhiên không cho la lên.
Nội tâm Trúc cực kì đau: "Chúng ta là bạn thân đó chị hai."
Nội tâm Y Nhiên liền đáp trả lại: "Thân ai nấy lo, người yêu ai nấy bênh."
Trúc: "..." Đồ có sắc quên tình thân tình bạn.
"Vậy nên giờ phải làm gì? Có điều tôi vẫn kiến nghị đi kiểm tra pheromone."
"Ừm, tôi gọi ba mẹ tôi lên trường gặp mặt với thầy chủ nhiệm trước, sau đó nhờ thầy gọi điện mời bạn đó với gia đình lên.
Ba mặt một lời!"
Y Nhiên thắc mắc: "Nhưng mà còn bài viết trên confession?"
"Tạm thời cứ nói rằng sẽ giải quyết riêng đi." – tiếp đó Vân Hà hỏi: "Có ai mang theo điện thoại không, đăng nhập vào tài khoản của tôi rồi bình luận trên bài viết giúp với.
Tôi gọi điện thoại cho ba mẹ và thầy chủ nhiệm trước."
Trúc không nề hà gì mà lôi ngay điện thoại màu trắng đơn giản ra, Vân Hà nhanh chóng bắt lấy và đăng nhập vào tài khoản của cô, rồi đưa lại cho Trúc.
Còn cô thì lựa chọn gọi cho thầy chủ nhiệm trước.
Trúc gõ gõ vài chữ, đại khái ý là chuyện riêng nên giải quyết riêng, mong các bạn khác đừng suy đoán lung tung rồi nhấn gửi đi.
Không bao lâu sau bình luận của "Lê Vân Hà" chiếm mọi phản hồi của cư dân mạng.
Có phẫn nộ, có cười, cũng có thích, nhưng đa số đều tỏ ra đồng ý với ý kiến này của "Lê Vân Hà".
Không ít người trong số họ đã từng tiếp xúc với Vân Hà là omega, cũng rõ ràng sự tốt bụng của Vân Hà.
Bọn họ đang mong chờ cái "giải quyết" này của hai người.
Bên phía Vân Hà, thầy chủ nhiệm đã đồng ý mời bạn omega và gia đình bạn lên trường gấp trong chiều hôm nay, Vân Hà còn nhờ thầy mời cả giáo viên ở phòng y tế sang.
Bên phía ba mẹ cô thì không có vấn đề gì, họ sẽ ngay lập tức đến trường.
*
Năm giờ chiều, từng tia sáng le lói chiếu xuyên qua khung cửa kính tại phòng giáo viên.
Đã đầy đủ người tham gia.
Thầy chủ nhiệm lên tiếng trước:
"Chắc hẳn anh chị cũng đã nghe nói một phần lí do vì sao được mời lên.
Nhưng tôi sẽ nói lại một cách chi tiết cho các anh chị hiểu rõ.
Em này là Trương Huyền Cầm, lớp 2OIII, hôm nay em ấy có đăng một bài viết lên mạng, nói rằng đã bị em Lê Vân Hà đánh dấu, em Lê Vân Hà không chịu trách nhiệm và lảng tránh em.
Về phía em Lê Vân Hà, em ấy khẳng định không hề làm chuyện gì với Huyền Cầm cả..."
Theo từng lời nói của thầy giáo, Trương Huyền Cầm khóc lên từng tiếng nức nở âm ỉ tỉ tê.
Tiếng khóc như cứa vào da thịt, làm gia đình Lê Vân Hà bên này không khỏi áy náy.
Mẹ Trương ngưng trọng lâu nước mắt cho con gái.
Còn Trương Huyền Cầm lấy hai tay che mặt lại, dáng vẻ vô cùng uất ức.
Mẹ Trương Huyền Cầm cắt ngang một cách hằn hộc:
"Chắc chắn là nó chứ còn ai nữa.
Con gái tôi hôm đó chỉ tiếp xúc với mỗi nó thôi."
Bị cắt ngang, mặc dù cảm thông trước tình huống của bà nhưng thầy giáo vẫn hơi khó chịu, thầy lên giọng:
"Phiền chị đừng cắt ngang khi tôi còn đang nói."
Gương mặt mẹ Trương hằn lên vẻ tức giận, nhưng vẫn ngoan ngoãn không cắt ngang nữa.
Sau đó có vẻ thầy đã