Dược Vương Phong phái Ngọc Thanh.
Từng tầng lớp linh điền bao quanh từ chân núi lên trên, nhìn không thấy ngọn. Gió nhẹ thổi qua, linh thảo chen chúc lộn xộn phe phẩy theo gió, linh khí nồng đậm trên không trung cơ hồ có thể tràn ra nước.
Trên bãi đất trống dưới chân núi, đệ tử năm nhất đang ngồi xếp bằng.
Đây là tiết học lớn, chỉ dạy những đệ tử mới bọn họ dẫn khí vào cơ thể, đệ tử song linh đường, tam linh đường, tứ linh đường, ngũ linh đường đều ở đây.
Đơn linh đường không cần thiết, tu sĩ đơn linh căn, trước ba tuổi có thể tự động dẫn khí nhập thể, tiến vào Luyện Khí kỳ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nam tử khí chất thanh nhã tay cầm một cây gậy trúc, từ từ đi qua đi lại giữa đám đệ tử: “Có thể thông qua linh thạch kiểm tra, tư chất của các ngươi đã trăm dặm chọn một, thế gian này phần lớn người ngay cả linh căn cũng không có. Dược Vương Phong linh khí nồng đậm nhất, chỉ cần các ngươi tĩnh tâm lại, tất nhiên có thể có cảm giác.”
Giản Hoan cảm thấy tiết này và phương thức nghỉ ngơi trước khi kết thúc lớp học yoga, có hiệu quả tuyệt vời giống nhau.
Kiếp trước nàng đã từng làm thẻ một năm ở phòng tập yoga, đau lòng số tiền đã bỏ ra, hễ có thời gian là đến phòng tập yoga chạy, đoạn kết thúc của giáo viên yoga, cô đều có thể học thuộc lòng.
Giản Hoan suy nghĩ một lúc, đọc thầm đoạn lời nói kia trong lòng, để bản thân bình tĩnh, đi cảm nhận linh khí trong không khí, thân thiết với bọn chúng từng chút một, vẫy gọi bọn chúng, bảo bọn chúng đến đan điền mình làm khách…
Vũ Thanh là trưởng lão phụ trách năm nhất, lúc đi ngang qua Giản Hoan bước chân dừng lại, có chút ngạc nhiên.
Lúc này mới qua được bao lâu, đệ tử này cư nhiên đã thành??
Không nghe nói trong đệ tử Đa Linh Căn năm nay có đặc biệt xuất sắc.
Vũ Thanh quan sát Giản Hoan nhiều hơn mấy cái, nhớ rõ người này, hung hăng trừng mắt với mấy đệ tử ngồi nhích tới nhích lui, nhìn thấy Giản Hoan mở mắt ra, lập tức bay qua.
Vũ Thanh cười hỏi: “Thế nào, thành công rồi?”
Giản Hoan cảm nhận được đan điền hơi nóng lên, bản thân cũng rất vui vẻ: “Hồi Vũ trưởng lão, đúng vậy.”
Vũ Thanh gật đầu khen ngợi: “Ngươi tên là gì?”
“Giản Hoan.”
“Rất tốt, Giản Hoan.” Lúc Vũ Thanh cười đôi mắt híp lại thành một đường: “Vậy ngươi nói cho mọi người ngươi đã làm như thế nào đi.”
Giản Hoan: “…”
Trong đôi mắt khích lệ của Vũ trưởng lão, Giản Hoan đứng trên đám đông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàng trăm người cùng nhìn về phía nàng, trong ánh mắt lập lòe hoặc lớn hoặc nhỏ của hàng trăm ánh sáng ham học hỏi.
Thậm chí Cung Phi Hồng còn vẫy tay chào nàng, rất tự hào khoe khoang với các đồng môn: “Đây là bạn tốt của ta — ách!”
Một cây gậy trúc bay giữa không trung, đánh vào y vô cùng chính xác, Cung Phi Hồng hét lên một tiếng, không dám nói gì nữa.
Nhìn vị trưởng lão này vẻ mặt hiền hòa như vậy, công tử khiêm tốn, dịu dàng như ngọc, nhưng đánh người cũng đau quá!
Phía trên, Giản Hoan hắng giọng, bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm: “Là như vậy, ta có một khẩu quyết. Xin mọi người ngồi xuống, nhắm mắt lại và làm theo khẩu quyết của ta. ”
Vũ trưởng lão ở bên cạnh nhìn chằm chằm, cây gậy trúc kia lơ lửng trong không trung, tỏ ra rất kích động. Mọi người không dám có ý nghĩ khác, ngoan ngoãn làm theo lời của Giản Hoan.
Giản Hoan cũng tự nhắm mắt, nói chậm lại, nhẹ giọng nói từng câu từng chữ: “Mời mọi người theo dõi hơi thở, mỗi lần hô hấp, cảm giác mệt mỏi, phòng bị, căng thẳng trong cơ thể ngươi, có thể giảm nhẹ một chút. Mỗi lần hô hấp, có thể làm giảm căng thẳng, mệt mỏi và lo lắng của ngươi; mỗi lần hô hấp, lại có thể tiếp nhận càng nhiều linh khí nồng đậm. Khi hơi thở đi sâu vào, cơ thể ngươi càng ngày càng thoải mái, nhẹ như lông vũ.”
“…Lúc này ngươi đang ngồi giữa cánh đồng thuốc mênh mông bát ngát, hôm nay trời quang không khí trong lành, bầu trời xanh thẳm không một áng mây, ngỗng chim nơi xa thong thả chải bộ lông vũ trắng tinh. Gió nhẹ thổi qua, linh thảo lay động, từng trận linh khí phả vào mặt ngươi, linh khí bao quanh ngươi, từ miệng và mũi ngươi, đi vào da thịt ngươi, dần dần hội tụ trong đan điền của ngươi.”
Nói hết âm cuối, núi Dược Phong khôi phục lại sự yên tĩnh.
Giản Hoan mở mắt, tò mò nhìn xuống phía dưới.
Có không ít đồng môn đã nhập định, nghĩ đến bản thân thành công dẫn khí vào cơ thể.
Dĩ nhiên cũng có một số, uh, ngủ rồi…
Đầu nhỏ của bọn họ nghiêng một chút, càng khó tin hơn là, một lúc sau, vậy mà lại có tiếng ngáy vang lên!
Vũ trưởng lão nheo mắt nhìn qua, cây trúc trong không trung nhanh như tia chớp màu xanh, đánh lên người đệ tử đang ngủ, đáng vậy làm mọi người lập tức tỉnh lại, đau khổ gào khóc, đau đến khóc cha gọi mẹ.
Trong mắt Giản Hoan, tràn đầy đồng cảm.
Bữa trưa hôm nay vẫn do Cung Phi Hồng mời khách.
Cung Phi Hồng liên tục gắp thức ăn vào trong bát Giản Hoan, niềm vui bộc lộ trong lời nói: “Cách kia của ngươi thật hữu dụng, ta vừa nhập định một lát, đã thành công dẫn khí vào người rồi!”
Cung gia tài nguyên rất nhiều, từ nhỏ đã bồi dưỡng Cung Phi Hồng. Nhưng bất đắc dĩ Cung Phi Hồng thật sự tư chất quá kém, nhiều năm qua thủy chung không cách nào tiến vào Luyện Khí kỳ.
Mắt thấy biểu đệ đường muội trong nhà đã vượt qua mình, y thật sự không thể ở lại, mới đi xa ngàn dặm đến phái Ngọc Thanh tu luyện.
Chưa từng nghĩ, mới qua vài ngày ngắn ngủi, y đã thành công rồi!
Trong lòng Hồ Chí lại có cảm nhận khác.
Hắn ta chính là một thành viên ngủ trong những người kia, lúc này trên người vẫn còn đau, tất cả là do cây gậy trúc của Vũ trưởng lão đánh.
Hồ Chí đã nhớ tất cả cho Giản Hoan, đợi sau này có cơ hội, hắn ta chắc chắn sẽ trả lại tất cả.
Thấy Cung Phi Hồng vẫn ở cạnh Giản Hoan, trong lòng Hồ Chí khó chịu, rẽ sang chủ đề khác: “Ngày mai phải đưa thư tâm nguyện cho Vũ trưởng lão, Cung Phi Hồng, Giản Hoan, hai người đã nghĩ xem bản thân muốn sửa như thế nào chưa?”
Cung Phi Hồng dường như không do dự: “Dĩ nhiên là ngự thú.”
Cung gia lập nghiệp dựa vào ngự thú, lão tổ Cung gia trấn thủ ở Ngự Thú Tông.
Cả thế giới tu tiên, ngự thú mạnh nhất ở Ngự Thú Tông, tiếp theo là ngự thú của phái Ngọc Thanh.
Nhưng trong Ngự Thú Tông quá nhiều người thân bạn bè, Cung Phi Hồng không muốn đi, suy cho cùng với tư cách con cháu chi trưởng có tư chất kém nhất trong nhà, y ghét bản thân mất mặt.
Giản Hoan ăn no uống say tiêu sái dựa vào cái ghế phía sau, nhận ánh mắt tò mò của Cung Phi Hồng, trả lời: “Phù tu.”
Bây giờ mục tiêu lớn nhất của Giản Hoan là hết nghèo khổ.
Ba nghề lớn kiếm ra tiền nhất ở giới tu tiên – phù tu, khí tu, đan tu.
Kiếp trước nàng là nhà thiết kế, chọn một trong ba, nàng không chút do dự chọn phù tu.
Mỗi người tán gẫu vài câu, Giản Hoan tiếp nhận linh thực đóng gói xong, phong huyết chạy ra khỏi thiện đường.
Ở chỗ rẽ giao lộ ngoài Luyện Khí Đường, có một cây long não.
Còn chưa đến gần, đã có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, mùi thơm ngào ngạt.
Ánh mặt trời buổi chiều phủ lên cây cổ thụ ngàn năm này, màu xanh lá cây nồng đậm thoải mái thể hiện sức sống mãnh liệt của mùa hè.
Mùa hè năm trước rất khó