Trong năm người, Lê Châu là người mất bình tĩnh đầu tiên. Hắn nhìn Tiết Đan Dung vài lần, lại nhìn xuyên qua Phương Triều Chu phía sau Lê Nhất Diệp, nhưng đương nhiên là không nhìn thấy, cho nên hắn nghẹn một lúc, nhịn không được hỏi Lê Nhất Diệp: "Cha, cái người phía sau ngươi là ai?"
Có Tiết Đan Dung hàng thật ở đây, hắn tự nhiên phát hiện ra Phương Triều Chu giả làm "Tiết Đan Dung" có bao nhiêu kỳ quái.
Lê Nhất Diệp còn chưa mở miệng, liền cảm thấy y phục phía sau bị nắm lấy.
Là tiểu gia hỏa đằng sau hắn kia.
Đối với hắn mà nói, tuổi của Phương Triều Chu bất quá chỉ là cái tiểu gia hỏa.
Phương Triều Chu nắm chặt y phục sau lưng Lê Nhất Diệp, sợ đối phương nói ra, hắn thậm chí ở trên lưng Lê Nhất Diệp viết vài từ, hắn viết ——
"Giảng điểm nhân nghĩa (*)".
(*) Giảng điểm nhân nghĩa: Nói một cách đàng hoàng, tử tế.
Hắn đã làm công cụ giúp Lê Nhất Diệp, Lê Nhất Diệp liền không cần bán đứng thân phận hắn, được không?
Chỉ là hắn cũng không biết Lê Nhất Diệp là người phi thường mẫn cảm, từ khi Phương Triều Chu vừa hạ tay xuống viết, Lê Nhất Diệp đã nhíu mày, về sau sắc mặt càng cổ quái, đến khi Phương Triều Chu viết xong, hắn thật sự không thể nhịn được nữa, xoay người bắt lấy tay Phương Triều Chu, "Được rồi, không cần lo lắng."
Lê Nhất Diệp hiện tại đã cảm thấy Phương Triều Chu là cái người phi thường không đứng đắng, tu sĩ bình thường bị nhục nhã trước mặt mọi người, đều sẽ hổ thẹn khó nhịn, hơn phân nửa còn sẽ hận hắn thấu xương, tiểu gia hỏa này không chỉ không hề hổ thẹn, cũng không hận hắn, chủ động trốn phía sau hắn thì không nói, còn làm nhiều trò câu dẫn hắn như vậy.
Thật con mẹ nó chết tiệt.
Phương Triều Chu:???
Ba người khác cũng không thấy cụ thể Phương Triều Chu làm cái gì, nhưng bọn hắn nghe thấy lời Lê Nhất Diệp nói, nháy mắt sắc mặt liền khác nhau.
Lê Châu nghe xong lời này, lại nghĩ tới người này là do hắn từ trên đùi cha đoạt lấy, lập tức liền cho rằng cha hắn tìm một cái thế thân, lại bị hắn nhận sai là Tiết Đan Dung, nên mới nháo ra ô long lớn như vậy.
Hắn không ở đây được nữa, nhưng hắn vẫn nhớ một người khác.
"Cha, cái tu sĩ ngươi bắt kia đâu? Hắn ở đâu?" Đến nay Lê Châu vẫn chưa biết tên Phương Triều Chu, "Ta hiện tại đã xuất hiện, ngươi nên thả hắn."
Lê Nhất Diệp nghe vậy, trong mắt có ác ý, "Đúng vậy, ngươi đã trở lại, hiện tại ta liền thả hắn."
Cùng lúc đó, trong đầu Phương Triều Chu vang lên tiếng của Lê Nhất Diệp.
"Ngươi nói hiện tại ta có nên thả ngươi hay không?"
Nên thả, nhưng không phải hiện tại.
Phương Triều Chu lập tức lắc đầu.
Nhưng Lê Nhất Diệp lại lộ ra một ý cười không rõ, sau đó đẩy Phương Triều Chu về phía Lê Châu.
Lê Châu thình lình nhận được một con cá mặn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó có chút nổi giận, hắn cho rằng cha đang cố ý cười nhạo hắn, chê cười hắn vừa rồi nhận sai người, "Ngươi đem hắn cho ta làm gì?" Nói đến đây, hắn lại trộm ngắm Tiết Đan Dung bên cạnh, thấy Tiết Đan Dung cau mày, lập tức không muốn làm Tiết Đan Dung hiểu lầm, cho nên lại đem Phương Triều Chu đẩy ra ngoài.
Phương Triều Chu bị đẩy vào giữa, còn chưa đứng vững, lại có một bàn tay nắm lấy cánh tay hắn, đem hắn kéo qua.
Là Tiết Đan Dung.
Lúc này Tiết Đan Dung cách hắn rất gần, gần đến mức hắn thấy được bong mình trong mắt đối phương, cặp mắt phương kia không chớp mắt nhìn hắn, trong mắt toàn bộ là tìm tòi cùng nghiên cứu.
Phương Triều Chu bị y nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, đã chuẩn bị sa ngã tự thừa nhận mình là Phương Triều Chu, Lê Nhất Diệp bên cạnh lại mở miệng.
"Tiết tiểu hữu vì sao bắt lấy tiểu sủng của ta? Hay là Tiết tiểu hữu cảm thấy hắn có điểm giống ngươi?"
Tiết Đan Dung chuyển mắt nhìn về phía Lê Nhất Diệp bên, "Bao nhiêu tiền?"
Ân?
Phương Triều Chu không hiểu được lời này của Tiết Đan Dung có ý gì.
Nhưng những người khác ở đây đều hiểu.
Tống Liên Y nhẹ nhàng cười, "Tiết tu sĩ thấy hắn cùng ngươi có khuôn mặt giống nhau, liền muốn mua, giết hắn, hảo hảo bảo toàn thanh danh của mình sao?"
Tiết Đan Dung không có trả lời Tống Liên Y, chỉ nhìn Lê Nhất Diệp.
Lê Nhất Diệp còn chưa mở miệng, Tống Liên Y lại nói, "Lê môn chủ nếu nguyện ý bỏ thứ yêu thích, Phong Nguyệt Am ta cũng muốn hỏi giá cả đây."
Lời này cùng Tiết Đan Dung nói có chỗ bất đồng, Tiết Đan Dung là ra giá cá nhân, mà Tống Liên Y lại lấy Phong Nguyệt Am ra, trong đó đương nhiên khác nhau, Lê Nhất Diệp tự nhiên có thể biết được.
Mà Phương Triều Chu vừa nghe thấy Tống Liên Y muốn mua hắn, trong đầu nháy mắt hiện lên trong nguyên tác, Tống Liên Y có vô số biện pháp tra tấn người. Không được, dù thế nào cũng không thể đi theo Tống Liên Y.
Phương Triều Chu lập tức làm ra một quyết định không biết xấu hổ, hắn ôm chặt tiểu sư đệ trước mặt, lần này xem như chọ phải tổ ong vò vẽ, còn không chỉ một cái.
Roi dài của Lê Châu nháy mắt cuốn lấy eo Phương Triều Chu, muốn đem người kéo ra, bởi vì hắn cho rằng đây là tiểu sủng của cha hắn, không thể hạ tử thủ, nhưng cũng không thể để hắn ôm bảo bối Đan Dung như vậy. Lê Nhất Diệp lại trực tiếp hơn nhiều, hắn làm một đạo pháp thuật, trực tiếp bức Phương Triều Chu, Tiết Đan Dung vốn định đẩy người trong ngực ra, nhìn thấy Lê Nhất Diệp động thủ, lập tức dùng Đoạn Thủy kiếm chắn.
Thuyền nhỏ này có bao lớn, căn bản không chịu được pháp thuật như vậy, lúc này, thuyền nhỏ liền phát ra âm thanh "Răng rắc" vỡ vụn.
Thuyền nhỏ sắp nứt.
Tiết Đan Dung muốn kéo Tiết Đan Dung ra ngoài, nhưng roi dài của Lê Châu còn quấn trên eo Phương Triều Chu, y định dùng pháp thuật để gỡ đoạn dây ra, Lê Nhất Diệp lại đánh một đạo pháp thuật lại đây.