Tiếng nước rì rào, trong giây lát, Tiết Đan Dung đã tới trước mặt Phương Triều Chu.
Y nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt của Phương Triều Chu, duỗi tay đặt trên vai hắn, dùng lực, ấn Phương Triều Chu xuống.
Lần này, cả người Phương Triều Chu đều chìm vào trong nước, hắn bị đông lạnh đến run cả người, muốn đứng lên ngay lập tức, nhưng Tiết Đan Dung vẫn đang giữ chặt vai hắn.
Tiết Đan Dung khom lưng nhìn hắn, khuôn mặt tuyết trắng dính vài giọt nước trong suốt, cặp mắt phượng kia lạnh như băng, giống như trong đó có một cái hàn đàm khác vậy, “Nhị sư huynh, có phải gần một năm nay ngươi không tu luyện tử tế không?”
Đoán đúng rồi.
Phương Triều Chu lộ ra nụ cười mang theo chột dạ, hắn ngẩng đầu, ánh mắt có vài phần đáng thương, “Tiểu sư đệ, ta cảm thấy nóng vội thì không thành công, vẫn là từ từ mưu tính thì tốt hơn.
”
“Không được, ta nghe theo mệnh lệnh của sư phụ, giúp ngươi đột phá Nguyên Anh trong vòng nửa năm, chỉ khi tu luyện trong hàn đàm mới nhanh nhất.
” Tiết Đan Dung nói không có chút ý hòa hoãn, thậm chí càng thêm lạnh nhạt, “Lười biếng hoặc trốn tránh, cũng không có bổ ích gì, nhị sư huynh có thể không nghe ta, đợi lát nữa ta liền sử dụng biện pháp của chính mình.
”
Lời này phiên dịch lại nghĩa là ——
Nhân lúc ta còn đang dễ nói chuyện, ngươi tốt nhất nghe lời một chút.
Phương cá mặn túng, hắn sợ tiểu sư đệ đốt thoại bản cùng đồ ăn vặt của hắn, rốt cuộc ít nhất hắn cũng bị đóng lại một khoảng thời gian, không có chúng nó, hắn sẽ chết, ngoại trừ ngủ, những cái đó là chút lạc thú ít ỏi còn sót lại của hắn.
Cho nên, Phương Triều Chu vẫn nhịn xuống ngồi xếp bằng trong hàn đàm, cũng thật quá lạnh, rét lạnh vây quanh hắn, gần như đoạt hô hấp của hắn, hắn cảm giác bản thân sắp thành một khối băng.
Tiết Đan Dung ngồi xuống bên cạnh Phương Triều Chu, y phát hiện lông mi của Phương Triều Chu đều dính băng sương, hơi hơi chau mày, duỗi tay bắt lấy tay Phương Triều Chu.
Y vừa nắm lấy, Phương Triều Chu cảm giác từ nơi Tiết Đan Dung cầm truyền vào một dòng khí, dòng khí kia theo máu đi vào trong cơ thể, cùng chân khí bản thân hắn dùng để hộ thể hội hợp.
Lúc đầu Phương Triều Chu cảm thấy chân khí trong cơ thể vô cùng bài xích vị khách không mời này, giống như cảm thấy nó muốn cướp đoạt địa bàn, hùng hổ muốn nuốt dòng khí kia, nhưng lại bị nó bao lấy, mang theo bắt đầu vận chuyển.
Qua một lúc, dòng khí cùng chân khí hoàn toàn dung hợp vào nhau, bắt đầu chân chính vận chuyển.
“Nhị sư huynh, nhớ kỹ nó.
” Thanh âm của Tiết Đan Dung vang lên trong hàn đàm yên tĩnh.
Y muốn Phương Triều Chu nhớ kỹ đường vận chuyển của dòng khí.
Nhưng trong đầu Phương Triều Chu chỉ có một chữ —— lạnh.
Thật sự quá lạnh, lạnh đến nỗi hắn không có tâm tư đi quản chuyện khác, nơi nơi đều là lạnh, hắn cũng lạnh, chỉ mỗi bàn tay đàn cầm tay hắn là ấm.
Hàng mi dài của Phương Triều Chu run lên, chấn động làm vài giọt sương rơi xuống, cánh môi hắn phát run, thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiết Đan Dung, mà Tiết Đan Dung nhắm hai mắt, toàn tâm mang Phương Triều Chu vận chuyển chân khí trong cơ thể, giúp hắn hấp thu linh khí bên ngoài, cũng không có chú ý Phương Triều Chu đang nhìn chằm chằm mình.
Cho nên thời điểm y bị ôm lấy, biểu tình rõ ràng có chút kinh ngạc.
Tiết Đan Dung vô cùng kinh ngạc, mở mắt ra, liền nhìn thấy một con cá mặn vùi vào lòng ngực mình.
Không thể không nói, một năm nay Phương Triều Chu không hề tu luyện, mà phương pháp tu luyện lúc trước của nguyên chủ là con đường làm đâu chắc đấy, hoàn toàn bất đồng với con đường tu luyện muôn vàn trắc trở này của Tiết Đan Dung, hơn nữa trước đó Phương Triều Chu chỉ là người thường, hắn không sự gian khổ chân chính khi tu tiên.
Lần này vào hàn đàm tu luyện, chẳng khác nào bảo một tên lính mới đi đánh đại boss cuối cùng, cho dù tên lính mới này mang theo trang bị cao cấp nhất, nhưng trên thực tế, bên ngoài hoa lệ nhưng bên trong hắn chỉ là cái vỏ rỗng.
Cho dù có được tu vi nguyên chủ lưu lại, nhưng hiện tại đối với Phương Triều Chu mà nói, vẫn quá khó khăn.
Khó đến nỗi hắn chỉ muốn ôm một chút đồ vật ấm áp, cực lực hấp thụ ấm áp trên người đối phương.
“Nhị sư huynh!” Tiết Đan Dung nhíu chặt mày, bỏ hai tay của Phương Triều Chu đang quấn trên eo y ra, nhưng cái tay kia lại nhanh chóng quấn lên, thời điểm y chuẩn bị dứt khoát dùng pháp thuật, liền nghe được thanh âm run lợi hại của Phương Triều Chu gọi y.
“Tiểu sư…… đệ, ta…… lạnh, ôm…… ôm…… một chút……”
Tiết Đan Dung trầm mặc một chút, sau đó dứt khoát kéo Phương Triều Chu ra, không chỉ kéo ra, y còn tạo một kết giới cho chính mình, như vậy cho dù Phương Triều Chu muốn ôm y cũng không ôm được.
Phương Triều Chu thử vài lần, đừng nói là ôm Tiết Đan Dung, ngay cả góc áo cũng không nắm được, lập tức vô cùng ủy khuất, sao tu tiên lại khổ như vậy a? (Có làm thì mới có ăn ạ =))))
Hắn một bên ủy khuất, một bên tiếp tục ngồi xếp bằng đả tọa, chìm vào trong nước, nếu hiện tại lại lên bờ, chẳng phải là không chịu được này đó lạnh? Dù sao cũng phải tu luyện một chút.
Nghĩ như vậy, Phương Triều Chu một mặt run rẩy người, một mặt làm theo điều Tiết Đan Dung vừa dạy, dẫn khí nhập thể, vận chuyển quanh thân, nhưng vừa vận chuyển được một nửa, hắn liền bị lạnh giật mình, chân khí bị đứt, lại phải làm lại một lần nữa.
Một lúc sau, không phải nổ mạnh, là hỏng mất.
Phương Triều Chu đột nhiên đứng dậy, chuẩn bị đi lên bờ, hắn muốn đi cầu sư phụ, nói với sư phụ là hắn không trộm lười, cũng không đọc thoại bản, về sau hắn sẽ ngoạn ngoãn bế quan tu luyện trong động phủ, rút kinh nghiệm xương máu, quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, kiên quyết không làm một con cá mặn, về sau nhất định hảo hảo làm người.
Chính là hắn mới đi được hai bước, tay liền bị kéo lại.
Tiết Đan Dung bắt lấy Phương Triều Chu từ phía sai, đem người kéo lại vào trong nước, “Nhị sư huynh, không thể bỏ dở giữa chừng.
”
Vẻ mặt Phương Triều Chu không thiết sống (chém =)))), thân thể hắn run càng lợi hại, lập tức muốn thoát khỏi tay của Tiết Đan Dung, hắn mặc kệ, cho dù phải đánh một trận với Tiết Đan Dung, bị fan nguyên tác mắng chết, nói hắn đánh vai chính thụ không xứng làm công, hắn cũng không muốn tiếp tục ở trong cái hàn đàm kia.
Nhưng hắn còn chưa động thủ, liền bị ôm lấy.
Tiết Đan Dung vây quanh hắn, một bàn tay vòng trên eo, bàn tay khác gắt gao nắm tay Phương Triều Chu, thanh âm nhẹ nhàng, “Đừng sợ.
” Nắm tay chậm rãi biến thành mười ngón tay đan vào nhau, “Ta sẽ giúp sư huynh.
”
Thời gian từng chút một trôi qua, linh khí vô hình tụ tập phía trên hàn đàm, chậm rãi chảy vào hàn đàm, cuối cùng đi vào cơ thể hai người đang ở bên trong.
Hai người kia là một vị thanh niên cùng một vị thiếu niên.
Vị thanh niên kia bây giờ vô cùng chật vật, gần như ghé vào lòng ngực thiếu niên, vài lọn tóc của thiếu niên rơi xuống người hắn, dính vào cổ hắn.
Giống như hắc xà, chiếm cứ trên trang giấy trắng.
So sánh với thanh niên, tình trạng của thiếu niên rõ ràng càng tốt hơn.
Thiếu niên rũ mắt, hàng mi dài che đi đôi mắt âm u, một tay y ôm lấy thanh niên, khuôn mặt đoan chính thanh nhã có một không hai vì ngồi trong hàn đàm một thời gian dài mà dính không ít hơi nước, hơi nước theo gương mặt y nhỏ xuống ——
“Tí tách ——”
Dừng trên người thanh niên trong lòng ngực y.
Không biết qua bao lâu, thiếu niên đột nhiên nhíu mày, y buông bàn tay đang nắm thanh niên ra, ngược lại lôi người từ trong lòng ngực ra, vừa nhìn, khuôn mặt thiếu niên đen lại.
Phương Triều Chu thế nhưng ngủ rồi!
Trước đó Phương Triều Chu rất lạnh, nhưng được Tiết Đan Dung mang theo vận chuyển chân khí, hấp thụ linh khí bên ngoài, dần dần cũng không lạnh như vậy, lại ôm một tiểu bếp lò tự nhiên, hơn nữa, hương vị trên người Tiết Đan Dung đối với hắn, giống như hương vị trên người miêu miêu, hắn hút tiểu sư đệ quá độ.
Dù sao, hắn đã không ngủ gần mười canh giờ, cho nên nhất thời khống chế không được chính mình, ngủ như lợn chết.
Tiết Đan Dung vốn định đánh thức Phương Triều Chu, nhưng nhìn Phương Triều Chu ngủ đến thơm ngọt, mím môi, cuối cùng vẫn không đánh thức hắn, nhưng người đã ngủ rồi, không có biện pháp tu luyện, y dứt khoát ôm người lên bờ.
Vừa lên bờ, Tiết Đan Dung làm khô y phục của y và Phương Triều Chu, lại cầm lấy cái áo lông chồn màu trắng trên tảng đá, bọc Phương Triều Chu đến kín mít, mang về động phủ.
Kỳ thật Phương Triều Chu có hơi mơ màng tỉnh dậy, nhưng thấy bản thân không phải tự mình đi đường, lại nhắm mắt ngủ.
Hôm nay sức lực vận động của hắn dùng hết rồi, hắn không nghĩ động, thực xin lỗi, tiểu sư đệ, vất vả.
Phương Triều Chu ngủ một giấc yên ổn, bởi vì quá mệt mỏi, hắn cảm giác bản thân chìm trong chăn, hoàn toàn không thể động đậy, mà chờ đến khi nghe thấy thanh âm của Tiết Đan Dung, trong thoáng chốc hắn còn tưởng rằng từ chân trời truyền đến.
“Nhị sư huynh, nên dậy tu luyện.
”
Phương Triều Chu không nghe rõ y nói gì, nhưng không trở ngại hắn bài xích câu nói này, cho nên hắn vùi đầu vào trong chăn, còn định chui hết người vào bên trong.
“Nếu nhị sư huynh dậy ngay bây giờ, hôm nay sư huynh có thể đọc thoại bản nửa canh giờ.
”
Cá mặn ở trong chăn giật giật chân.
“Còn có thể ăn quà vặt.
”
Cá mặn trong