Cửa đóng lại.
Phương Triều Chu nhìn Đỗ Vân Tức từng bước ép sát hắn, ngẩn người, nhưng nghe đến câu tiếp theo, càng sửng sốt.
"Nhị sư huynh, ngươi cởi quần ra."
"A?" Phương Triều Chu chớp chớp mắt, biểu tình kinh ngạc, "Vì sao phải cởi quần?"
Đỗ Vân Tức nhận ra mình lỡ nói, lập tức giải thích: "Gần đây ta đang luyện một loại đan dược mới, đan dược này có lẽ có thể trị liệu bệnh cho sư huynh, ta biết sư huynh bởi bệnh kia mà buồn bực không vui, ru rú trong nhà, ta nghĩ chúng ta là sư huynh sư đệ đồng môn, vẫn nên góp chút ít sức lực, nhưng chữa bệnh còn cần đơn thuốc phù hợp, cho nên......"
Nói xong, ánh mắt không khỏi quét về phía dưới đai lưng Phương Triều Chu.
Tuy hắn chưa nói hết, nhưng Phương Triều Chu đã hiểu được ý hắn, cho nên Phương Triều Chu hít một ngụm khí lạnh, hắn không nghĩ tới một lời nói dối có thể gây phiền toái như vậy. Bị tầm mắt một nam nhân nhìn chăm chú, thật sự có chút kỳ quái, cho nên hắn nhịn không được dùng quạt xếp che lại địa phương của mình bị nhìn chăm chú, miễn cưỡng cười nói: "Ngũ sư đệ, ta biết ý tốt của ngươi, nhưng thật sự không cần, bệnh này của ta thuốc và kim châm cũng cứu không được, huống hồ hiện tại cũng thành thói quen."
"Nhị sư huynh, ta biết ngươi sợ hãi ta cười nhạo ngươi, nhưng ta thật sự sẽ không, hơn nữa, việc hôm nay chỉ có trời biết đất biết ta biết ngươi biết, tuyệt đối không có người thứ ba biết." Đỗ Vân Tức biểu tình nghiêm túc, nháy mắt tiếp theo, hắn khẽ cắn môi, nói thẳng, "Nhị sư huynh, ngươi tự cởi, hay là ta giúp ngươi cởi?"
Phương Triều Chu:......
Phương Triều Chu nói: "Ta không thể cởi."
"Không được! Nhị sư huynh, nhất định phải cởi! Hôm nay nhất định ta phải xem bệnh cho nhị sư huynh......" Bằng không ta kê đơn thuốc như thế nào?
Đáng tiếc lời còn chưa nói xong, đã có người phá cửa đi vào.
Thật là phá cửa mà vào, cửa đều bị đá tan.
Người tiến vào là đại sư huynh của Phương Triều Chu.
Đại sư huynh lớn tuổi hơn bọn họ rất nhiều, rất có bộ dáng vi huynh vi phụ, cũng không biết rốt cuộc hắn nghe được cái gì, lúc này trừng mắt lạnh lẽo, căm tức nhìn Đỗ Vân Tức, "Hỗn trướng! Thật là nói năng bậy bạ, ai cho ngươi khinh bạc nhị sư huynh của ngươi như vậy? Đi ra, lãnh phạt!"
Phương Triều Chu lập tức giải thích, "Đại sư huynh, ngươi hiểu lầm, Ngũ sư đệ hắn chỉ là......"
Đáng tiếc giải thích của hắn bị đại sư huynh trực tiếp đánh gãy, đại sư huynh vung bàn tay lên, "Ngươi không cần che chở cái đồ vật hỗn trướng này, hôm nay hắn dám bức ngươi cởi y phục, mỗi chữ đều không chịu nổi, làm đại sư huynh, nên có trách nghiệm chỉnh đốn môn phong." Nói xong, hắn còn mạnh mẽ đem Phương Triều Chu ra phía sau lưng mình, "Còn có, ngươi cũng phải cách xa hắn mấy ngày."
Phương Triều Chu có chút đau đầu mà che trán.
Đây là chuyện gì a? A, mệt mỏi quá a, hắn chỉ muốn đi ngủ.
Cuối cùng, sau non nửa canh giờ Phương Triều Chu và Đỗ Vân Tức hợp lực giải thích, đại sư huynh rốt cuộc biết được mình hiểu nhầm, khuôn mặt ngăm đen đều nhìn ra chút hồng hồng, hắn ở bên ngoài nghe được đoạn đối thoại sau của Phương Triều Chu và Đỗ Vân Tức, còn tưởng rằng Đỗ Vân Tức muốn khinh nhục Phương Triều Chu. Nếu là lưỡng tình tương duyệt, hắn cũng mặc kệ, nhưng mấy lời đó nghe càng giống cướng bách hơn.
Hắn có chút xấu hổ mà sờ ria mép, cố gắng thoát khỏi trạng thái xấu hổ này, cho nên hắn chuyển đề tài, lại chuyển tới lên người Phương Triều Chu.
"Nhị sư đệ, ai, ngươi cũng thật là, ngươi có tật xấu này, vì cái gì không nói cho sư huynh ta biết? Ta tuy bất tài, nhưng đan dược trong tay mấy năm nay cũng không ít, hơn nữa ngũ sư đệ tinh thông kỳ hoàng chi thuật, ngươi không cần giấu bệnh sợ thầy, vậy đi, vừa lúc hôm nay ta và ngũ sư đệ đều ở đây, ngươi đem quần cởi cho chúng ta nhìn xem, không cần thẹn thùng, có bộ dáng gì của ngươi lúc trước ta chưa thấy qua."
Lời này của đại sư huynh cũng không sai, năm đó thời điểm Phương Triều Chu tới Thiên Thuỷ Tông mới được vài tuổi, đường đi xiêu xiêu vẹo vẹo, sư phụ không cho người trong hoàng cung lưu lại trên núi, cho nên đều là hắn mang Phương Triều Chu.
Nhưng Phương Triều Chu hoàn toàn không muốn, lần trước hắn là nói dối, nếu cởi quần, vạn nhất bị phát hiện manh mối, vậy bọn họ liền biết hắn cố ý nói dối.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, đã có người đi ngang qua cửa phòng.
Mới vừa rồi cửa phòng bị đại sư huynh đạp gãy, hiện tại cho dù đóng lại, cũng còn một cái động lớn, tiểu nhị của khách điếm nói mất một ngày mới sửa được.
"Tiểu sư đệ!" Đỗ Vân Tức người đầu tiên phát hiện có người tới.
Lúc này Tiết Đan Dung chưa mang mũ có rèm, một khuôn mặt diễm như phù dung, nhưng biểu tình lại lạnh đến tận cùng, y đứng ở cửa, cầm trong tay Đoạn Thủy kiếm. Y liếc xuống cái cửa bị đánh gãy một nửa, lại nhìn thoáng qua ba người ngồi vây quanh cái bàn, có lẽ là ảo giác của Phương Triều Chu, hắn cảm thấy biểu tình hiện tại của Tiết Đan Dung so với trước khi ra ngoài lạnh hơn gấp mười lần.
Tiết Đan Dung chỉ liếc nhìn bọn họ một cái, liền trực tiếp rời đi, y cái gì cũng chưa nói, ngay cả chào hỏi cũng không. Phương Triều Chu thấy thế lập tức đứng lên, "Đại sư huynh, ngũ sư đệ, ta thấy tâm tình tiểu sư đệ không tốt lắm, ta qua xem."
Hắn thật sự cần tìm một cơ hội để trốn, nếu tiếp tục ở lại, sợ là sẽ thật sự bị lột quần.
Bởi vì lấy cớ đi tìm Tiết Đan Dung, hắn sợ trực tiếp trở về phòng, lại bị hai người kia quấn lên, cho nên thật sự đi đến phòng Tiết Đan Dung.
Phòng của Tiết Đan Dung ở cuối hành lang, là Tiết Đan Dung tự chọn, y xưa nay không thích cùng người khác tiếp xúc.
Phương Triều Chu đi tìm y, vì biết tính tình của Tiết Đan Dung, cũng không có nghĩ tới đối phương sẽ mở cửa, hắn chỉ cần ở trước cửa phòng Tiết Đan Dung nói mấy câu, liền tính là xong việc báo cáo kết quả công tác.
"Tiểu sư đệ, ngươi ở trong phòng không?" Phương Triều Chu cách cửa phòng nói.
Bên trong im ắng, giống như không có người.
Phương Triều Chu lại gõ cửa phòng, "Tiểu sư đệ không ở đây sao? Vậy ta chỉ có thể về phòng trước."
Giọng nói vừa mới ngưng, cửa phòng liền mở ra. Tiết Đan Dung ngồi ở bên cạnh bàn, đang dùng khăn vải lau Đoạn Thủy kiếm, ánh mắt đều không nhìn Phương Triều Chu, chỉ là lạnh nhạt hỏi: "Sư huynh đến là vì chuyện gì?"
"Không...... Không có việc gì." Phương Triều Chu không nghĩ tới y ở trong phòng, càng không nghĩ đến y sẽ mở cửa, cho nên không có việc gì để nói, "Tiểu sư đệ hôm nay thi đấu thuận lợi sao? Thắng không?"
Động tác lau kiếm của Tiết Đan Dung hơi hơi ngừng lại, mắt y khẽ nâng, con ngươi dưới lông mi dài như cạnh quạt lạnh băng, cố tình ánh mắt lạnh lùng như vậy, lại bị một khuôn mặt diễm lệ có được. Thế nhân toàn nhân(*) vì tướng mạo y mà trở nên thiêu thân, lại vì tính tình y mà quấn quýt si mê không bỏ. Đại khái rất nhiều người đều cho rằng mình có