Thấy leo lên đủ cao rồi thì cô liền bắt đầu từ nơi này đi.
Vì vậy Lâm Thiến bắt đầu vơ vét của cải.
Cái gọi là vơ vét của cải, chính là nơi cô đi ngang qua sẽ không để lại ngọn cỏ nào.
Bàn tay đặt xuống đất, cả đất và đồ vật ở trên đó đều bị thu vào trong không gian, trên mặt đất không những có cỏ, rau dại, con có những cây nấm nhỏ, dù sao cũng không kịp xem.
Đều thu vào.
Năng lực của cô có hạn, mỗi lần thu vào thì có diện tích không lớn, chỉ lớn bằng hai cái chậu rửa mặt.
Này cũng không có vấn đề gì, cô không chê ít vì từ từ sẽ nhiều lên, tích tiểu thành đại.
Cứ như thế, tôi thu, tôi thu, tôi thu thu thu.
Mệt mỏi thì đi vào trong không gian nghỉ ngơi, sự hơn kém thời gian trong không gian có thể để cho cô nghỉ ngơi đủ.
Nghỉ ngơi xong thì lại ra ngoài thu, mục đích lần này của cô là đến để thu đất, chặt vài nhánh cây, để làm hàng rào cho gà.
Thu hai lần, lại chặt một ít cành cây, thấy cũng khá nhiều rồi mới tiến vào trong không gian.
Trong không gian thì cô chính là vua, dùng tinh thần lực chất đống cát thành một khối hình vuông, độ cao ước chừng khoảng một thước rưỡi, sau đó bao quanh bằng nhánh cây làm thành một cái rào tre.
Sau khi làm xong, thì ném ba con tổ tông kia vào trong chuồng, thở dài một hơi, rốt cuộc lần này cũng có ăn, không cần phải ăn thêm lương thực nữa.
Dư lại một phần ba lương thực cũng bị gà ăn hết sạch, cười khổ một chút, xem ra phải tìm cách kiếm thêm lương thực.
Ba con gà đi lại tự do, vui vẻ chạy ở trong chuồng, sau đó còn vừa chạy vừa mổ sâu trên mặt đất để ăn.
Lâm Thiến đỡ trán, ôi!