Vợ của đại đội trưởng dù sao cũng là nữ chủ nhiệm, bà chỉ thoáng hơi sửng sốt một chút, sau đó liền bày ra một khuôn mặt hiền hòa.“Là Đại Nha sao? Mau tới…….” Bà vốn muốn nói “mau tới ngồi”, nhưng chữ “ngồi” làm thế nào cũng không thốt được ra khỏi miệng.Bà sợ rận ở trên đầu Lâm Đại Nha sẽ rớt xuống đầy giường đất nhà mình mất.Lâm Thiến là ai chứ? Cô giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý.
Trước kia mẹ già ném cô vào trong công ty chính là để cô luyện ra cái skill này.Còn đám người trong cái công ty đó hả? Chỉ có 8 từ để tả thôi: trường tụ thiện vũ, bát diện linh lung.Chút ánh mắt e ngại kia sao cô có thể không nhìn ra chứ?“Không sao, haha, đại đội trưởng, Tôn chủ nhiệm, tôi không ngồi đâu, tôi qua đây muốn đổi ít gạo về, trong nhà hết gạo ăn rồi.
Mà mấy ngày nữa mới được phát tiền cơ, cũng không thể nhịn đói đến khi đó có đúng không?” Cô vừa nói vừa lấy đồ để ở trong sọt ra bên ngoài, làm như vậy sẽ khiến bọn họ không thể từ chối đề nghị của cô được.Sau đó một nhà bốn người trơ mắt nhìn Lâm Thiến đầu tiên lấy ra hai con gà, sau đó còn thêm bảy quả trứng gà nữa.Cuối cùng là nấm, rau dại, củ mài, khoai lang, khoai tây với một ít rau dưa.Cả nhà đều ngạc nhiên đến trợn to mắt.
Mẹ ơi! Cô đào những thứ tốt này ở đâu ra vậy? Nhưng cả bốn người đều không nghĩ đến việc cô trộm được, dù sao thì ở đây chả nhà nào có nhiều đồ tốt như thế được cả.Dưới ánh mắt nghi hoặc của bọn