“Sao vậy? Hai đứa con ghen tị với cuộc sống như vậy à! Hai đứa cũng muốn làm cô nhi của liệt sĩ sao? Đợi đi, khi có cơ hội cha sẽ dùng mạng sống của mình để lập công, nhưng mà hai đứa mười tám tuổi rồi, số tuổi này cũng không lấy được tiền an ủi đâu.
Ôi trời! Cha còn thấy tiếc thay cho hai đứa này.
” Nói xong, đại đội trưởng Trần trừng mắt nhìn con trai ông ấy.
Trần Hi Vân “.
.
.
” Anh ấy chưa nói gì cả mà! Sao lại trừng anh ấy chứ? Chỉ vì anh ấy là con trai sao? Trong lòng bảo bảo đau khổ, bảo bảo muốn khóc, cha trọng nữ khinh nam.
“Không thể đụng mấy thứ này, vợ này, ngày mai bà giết thịt một con gà, sau đó lại luộc thêm trứng gà.
Để lại một ít thịt gà cho hai anh em nó, phần còn lại đưa đến chuồng bò đi.
” Đại đội trưởng Trần dặn dò.
“Được, lâu lắm rồi không thấy thịt tươi, lần này có thịt, phải bồi bổ cho mấy người lớn tuổi, nhưng mà một con gà sợ rằng không đủ, bỏ thêm nhiều khoai tây vào đi.
”“Được, chuyện này giao cho bà, cứ xem mà làm đi.
”Cặp song sinh trai gái nhìn nhau, đúng nhỉ! Sao chỉ nghĩ đến chuyện bản thân mình ăn chứ? Trong chuồng bò còn có người thân của bọn họ nữa đó.
Hai đứa trẻ im lặng, mắt không nhìn chằm chằm vào thịt nữa.
Hai vợ chồng vô cùng hài lòng, bọn họ có bốn đứa con, đều rất hiểu chuyện.
Cho dù là cô con gái duy nhất trong nhà ngày thường được nuông chiều hơn chút, nhưng chuyện trái phải này kia, vẫn phân biệt được rõ ràng.
“Hôm nay ông đắc tội mấy tên tiểu nhân nhà họ Lâm kia, sau này phải cẩn thận đó.
”“Ha ha, cho dù không có chuyện hôm nay, bọn họ sẽ không tính kế tôi sao? Những hành động lén lút của người nhà họ Lâm? Nghĩ rằng tôi