Nói vậy thì đây là một cơ hội! Hay là chúng ta xây thêm mấy căn phòng nữa nhé, mấy đứa cháu trai đều đã lớn, cũng sắp lấy vợ rồi, ba phòng đó không đủ để ở đâu.
Cái nhà kia tôi đã ưng ý từ sớm rồi.
”“Bà nói có lý, tôi tính toán một chút, nhờ những người trong thôn giúp đỡ cũng rất có lời, cộng thêm cả nhà chúng ta cùng nhau làm, xây thêm ba căn phòng nữa cũng không có vấn đề gì.
Sân của con nha đầu chết tiệt đó còn rộng hơn sân của chúng ta.
” Giọng điệu của ông Lâm có chút chua chát.
“Chuyện này có được không vậy? Ông quên rằng vẫn còn hai vợ chồng Lão Nhị sao? Bọn nó có thể để chúng ta chiếm nhà sao? Có thể để chúng ta bán con nha đầu chết tiệt đó lên núi sao?”“Cho nên chuyện tiếp theo phải xem bà, Phạm Gia Truân, bà còn nhớ Vương Đại Cước không? Chính là người nhảy đại thần kia đó, nghe nói bà ta linh lắm, bà đi mời bà ta về đây, đối phó vợ chồng Lão Nhị.
”“Bây giờ không phải là phản đối phong kiến mê tín sao? Tôi nghe nói bà ta bị đưa đến nông trường, phải ở đó một năm, không biết khi nào mới có thể trở về.
” Vương Đại Cước bị bắt vì làm chuyện mê tín dị đoan, truyền khắp các thôn lân cận.
“Vậy khi nào bà có thời gian thì đi hỏi thăm đi, Vương Đại Cước khi nào có thể trở lại? Ngoài việc đối phó với Lão Nhị, còn phải đối phó với một người khác.
”“Ai chứ? Trong thôn này còn ai đắc tội với ông nữa vậy?”“Trần Thiếu Minh.
” Ông Lâm nghiến răng nghiến lợi, từ trong kẽ răng thốt ra ba chữ.
“Đừng nhắc đến ông ta, tên khốn nạn đó, nhắc đến ông ta tôi