Người ta nói bay lên cành cao sẽ mở mang tầm mắt, tự biết thân biết phận hơn.
Thanh Yến không như vậy.
Lúc hắn đến Tống Kiều Thư đang ngồi quầy bán hàng gẩy bàn tính, thống kê sổ sách.
Quan Tự Phong vừa thấy em trai chính phu tới, lập tức quay đầu giả vờ bận rộn xem thảo dược, cổ với vai nghiêng nghiêng, bán đứng sự hóng hớt của hắn.
Tống Kiều Thư: "..." Tên nhóc này!
"E hèm." Nàng hắng giọng thu hút sự chú ý của Thanh Yến, dù sao cũng là tiểu phu nhà mình, xấu hắn hổ nàng, phải bao che cho hành vi ngốc nghếch đó thôi.
"Tiểu Yến qua chơi đấy à?"
Điều kiện nhà Lưu thợ mộc khá tốt, Thanh Yến gả sang sống tương đối thoải mái, ăn uống đầy đủ mặc quần áo vải tốt, trông đẹp hơn hồi chưa gả rất nhiều.
Hắn thuộc dạng có tư sắc, gương mặt tinh tế, dẫu Thanh gia chỉ còn hắn là lao động trẻ nhưng cha Diệp mẹ Thanh đau lòng cho nhan sắc hắn nên không để con trai nhỏ làm việc quá vất vả, trừ đôi tay thô ráp ra còn lại da dẻ mịn màng trắng trắng, so với nam nhân xuất thân nông gia khác thì đẹp hơn năm phần.
Con gái Lưu thợ mộc vừa lòng mối hôn sự này, nâng niu sủng ái.
Tầm mắt Thanh Yến hướng lên cao, hắn cảm thấy mình xứng đáng một thê chủ tốt hơn thế.
Giờ không thể thay đổi được nữa, hắn thường qua lấy cớ thăm hỏi.
Hiển nhiên không có ý tốt.
Vừa trông thấy nàng, mắt hắn sáng rỡ, phớt lờ Quan Tự Phong bên kia, gấp gáp chạy tới.
Tống Kiều Thư mặt không đổi sắc rút bàn tay khỏi mặt quầy, đề phòng bị hắn nắm.
"Đại tẩu, đại ca ta đâu?"
Nàng hơi cụp mắt, lật trang sách: "Ngoài chợ.
Đệ tìm Thanh Nhạn à, giờ ra vẫn kịp đấy." May quá, còn tưởng hắn tìm chết, à nhầm, tìm nàng.
"Không." Thanh Yến lắc đầu.
"Ta tới tìm tẩu."
À, quả thật tìm chết.
Nam nhân bĩu môi: "Giờ nào còn đi chợ chứ, bảo sao mọi người đồn hắn dây dưa nữ nhân bên ngoài."
Tống Kiều Thư:?
Quan Tự Phong đang hóng hớt:?
Chuyện gì thế?
"Chao ôi, tẩu đúng là chủ quan với đại ca quá rồi." Thanh Yến đấm ngực giậm chân, bộ dáng tiếc hận thay cho nàng.
"Tẩu ra chợ mà xem, ai cũng nói ca ấy với con gái Lưu đại thẩm bán đậu phụ tay trong tay, mắt đưa mày lại giữa thanh thiên bạch nhật kia kìa!"
Dường như sợ nàng không tin, hắn vung tay thêm phần kịch tính: "Không chỉ một người nói đâu, nay mai chuyện lan truyền hết trấn Bách Hoà cho xem."
Tống Kiều Thư thầm đánh giá vẻ mặt kích động của nam nhân trước mặt, hấp tấp như thế, không giống bịa đặt thổi gió bên tai, mà giống chuyện bé xé ra to hơn.
Mấu chốt là phải có chuyện để xé, không có lửa làm sao có khói, đúng không?
"Đa tạ đệ đã báo tin." Nàng gật đầu, tiếp tục lật sổ sách.
"Ta sẽ xem xét."
"Tẩu xem..." Thanh Yến gấp gáp muốn chết, như thể người bị cắm sừng là hắn vậy.
"Mau gọi đại ca đệ về tra hỏi đi."
"Được rồi." Tống Kiều Thư cứng rắn cắt lời hắn.
"Ta còn có chút việc, chuyện nội viện nhà ta tự ta sẽ xử lý, không bận đệ nhọc lòng."
Nàng cố tình nhấn mạnh mấy chữ chuyện nội viện nhà ta, nhắc nhở hắn đang quá phận.
Thanh Yến giật mình, nhận thấy mình thất thố hắn ảo não nuốt những lời chưa nói vào bụng.
Như để nhắc nhở giờ hắn đã có gia đình riêng, Tống Kiều Thư kêu Quan Tự Phong đang ngơ ngác bốc một thang thuốc giải nhiệt, dặn hắn cầm về cho thê chủ uống.
Nhìn bóng dáng nam nhân rõ ràng bức bối vẫn phải rời đi, nàng trầm mặt gác bút, đóng sổ sách.
Tạm nghỉ làm.
"Thanh Nhạn ra chợ làm gì, chẳng phải buổi sáng đã đi rồi sao?"
Quan Tự Phong đứng một bên, nuốt nước bọt: "Huynh ấy bảo thiếu gia vị, phải mua thêm."
Ngón tay nàng gõ gõ trên mặt bàn, qua hồi lâu mới tùy tiện chỉ vào đĩa táo đỏ trên quầy: "Chàng đi mua chút điểm tâm, thuận tiện nghe ngóng xem sao."
Nhận lệnh hắn vội vàng mở ngăn kéo lấy túi tiền, khi tới cửa lại chần chừ quay đầu hỏi: "Nàng nghĩ chính phu huynh thật sự làm chuyện khuất tất?"
Sửa sang vạt áo, nàng ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trong quầy, thuận tiện bốc nắm táo đỏ.
"Không."
Thế thì tốt, Quan Tự Phong thở phào, vội vàng chạy đi làm việc nàng bảo.
Tội danh thông đồng rất nặng, nếu thê chủ thật sự tin tiểu phu chân trong chân ngoài với nữ nhân khác, dù không có bằng chứng họ vẫn có thể hành hạ tiểu phu sống không bằng chết.
Tống Kiều Thư nhai quả táo, vị ngọt thơm lan toả khắp khoang miệng.
Mấy lần đưa Thanh Nhạn đi chợ, nàng đã trông thấy con gái thím Triệu.
Thư sinh nho nhã, dáng vẻ gầy yếu, khi cười sẽ để lộ hàm răng trắng sáng khác với hàm răng của mẹ nàng, thoạt trông dịu dàng ít nói, nhắc tới văn thơ thì say sưa diễn giải không dứt.
Không đẹp, nhưng cuốn hút.
Hương