Ngày săn bắn đang tới gần, Tống Kiều Thư phải thu xếp thời gian để việc không dồn đống sau khi nghỉ vài hôm.
Rời khỏi phòng ngủ, nàng ăn mặc gọn gàng, hiển nhiên chuẩn bị ra ngoài.
Đang quét sân, Từ Phụng Niên nhìn thấy nàng, vội cúi đầu: "Bà chủ, chào buổi sáng."
Nàng gật đầu: "Chào buổi sáng, ngươi có thấy Thanh Nhạn hay Ngô Kiêu đâu không? Ta có việc cần tìm họ."
"Thanh gia vừa mới đi chợ, Ngô gia sáng sớm đã về nhà, nghe nói bên đó có chuyện." Hắn cung kính đáp.
Thế giới này không phân cấp bậc thứ phu, chỉ có chính và thứ, còn thứ bao nhiêu đều như nhau, chẳng quan trọng thứ phu nào vào cửa trước thứ phu nào vào cửa sau.
Người trong nhà sẽ gọi họ vị thứ phu đó thay vì nhị gia hay tam gia.
"Hừm..." Nàng chép miệng, nhún vai.
"Vậy ngươi bôi mặt đi, chốc nữa ra quầy thay Tự Phong, ta đưa hắn ra ngoài."
Bình thường Từ Phụng Niên chỉ làm ở trong nội viện, đôi lúc bận rộn hắn cũng cửa hàng phụ giúp đóng gói đơn thuốc, dần dà thành thạo.
Khả năng tính toán của hắn khá tốt, chân tay sạch sẽ nhanh nhẹn nên đứng quầy không thành vấn đề.
Bởi công việc gắn liền với quầy thuốc, nên ít khi Quan Tự Phong được đi đâu.
Nghe nàng nói đi công chuyện, hắn hớn hở phi về phòng thay bộ đồ đẹp nhất.
Tống Kiều Thư: "..." Làm việc chứ có phải đi lễ hội đâu? Hai người đứng chung khác gì người hầu với công tử không?
Tiểu phu trẻ tuổi phụng phịu quay lại phòng thay bộ đồ khác.
Lần này hắn mặc đồ hồng nhạt thêu hoa cỏ mùa xuân, cả người ngập tràn hương vị tươi mới.
Tống Kiều Thư: "..." Không phải không được, chỉ là nàng thấy nó vẫn hơi sao sao ấy.
Quan Tự Phong yêu thích bộ đồ này, sống chết không muốn thay, nàng đành chấp nhận.
Thôi, chẳng mấy khi đưa hắn ra ngoài, khắt khe quá mất vui.
Để tiện cho việc đi lại, Tống Kiều Thư đã chi tiền mua xe và ngựa, xe la đưa về nhà cũ cho vợ chồng họ Liễu sử dụng.
Đường xá mới được tu sửa, khá dễ đi.
Nàng ngồi phía trước đánh xe, Quan Tự Phong ngồi bên trong tựa gối cắn hạt dưa, thoạt trông không khác gì người hầu đưa công tử đi chơi.
Bọn họ sang trấn bên cạnh, gặp gỡ vài bà chủ, bàn bạc chuyện làm ăn.
Không thể không nói, đưa Quan Tự Phong đi cùng rất có thể diện.
Bộ dáng hắn thanh tú như ngọc, giơ chân nhấc tay đều chuẩn mực nhẹ nhàng, khi giới thiệu hắn là thứ phu đồng thời là con trai Huyện thừa, đối phương sẽ tán thưởng lẫn ghen tị.
Hai bên ca tụng lẫn nhau, trong mắt đối tác bà chủ Tống giỏi giang làm ăn phát đạt biết cưới phu, khiến người ta nảy sinh lòng tin.
Mà thứ phu nàng cũng giữ chuẩn mực nam đức, chỉ cười không nói, chờ đến lúc chỉ có hai người mới nhỏ giọng hỏi những điều thắc mắc, nàng theo đó kiên nhẫn giải thích.
Quả là đi một ngày đàng học một sàng khôn, hắn vui vẻ cười thầm, giá mà được tiếp xúc thế giới ngoài kia thêm nữa.
Phải giở chút thủ đoạn làm nũng để thê chủ đồng ý dẫn hắn ra ngoài thường xuyên hơn mới được.
Quá giờ cơm trưa họ dừng chân ở một tửu lâu lớn, tiểu nhị ngủ gà ngủ gật sau quầy nghe tiếng động giật mình chạy tới tiếp đón.
"Khách quan, nghỉ trưa ạ?"
"Cho một bàn riêng tư trên lầu, mang lên mấy món ngon ngon, làm nhanh chút, bọn ta đói rồi." Tống Kiều Thư thuần thục ra lệnh.
Trên lầu không chia phòng như Vọng Nguyệt lâu, thay vào đó họ xếp những chiếc bàn thấp với ghế đệm gần cửa sổ, các bàn được phân cách bằng bình phong và mành trúc, tạo cảm giác thông thoáng mát mẻ mà vẫn riêng tư.
Thức ăn nóng hổi nhanh chóng được bưng lên, tiểu nhị hồ hởi giới thiệu món vịt quay da giòn bán đắt hàng nhất quán, không quên ca tụng canh bát bảo chỉ riêng quán này mới có, vừa bổ dưỡng vừa mát gan.
Quan Tự Phong nghe mà nước miếng ròng ròng, không chờ nàng động đũa đã gắp miếng ăn trước.
"Ngon quá." Hắn nhồm nhoàm, cả sáng lăn lộn đói muốn chết.
"Thư Thư, chút mua về cho cả nhà ăn nữa."
Nàng cạn lời, gắp cho hắn miếng đùi vịt mềm béo.
Có bao giờ nàng quên mua đồ ngon về đâu mà nhắc!
Đợi ăn xong hắn mới nhớ phải làm nũng, lập tức sáp vào cọ cọ như một chó con.
Nàng thuận tay ôm eo hắn, miết miết cái cằm, mỉm cười.
"Sao nào, vui chứ?"
Quan Tự Phong vội gật đầu, mắt long lanh sáng rỡ.
Thân thể hai người cọ tới cọ lui làm quần áo xộc xệch, nàng trầm mặt kéo vạt áo hắn để lộ một phần da thịt, vùi đầu vào cổ hắn hít hà.
Nam sắc hại người, mùi nam nhân thật thơm ngon.
Cảm giác nhồn nhột từ cổ truyền đến khiến nam nhân ngại ngùng, hắn hơi vặn người né tránh.
"Thư Thư..."
"Hửm?" Nàng mút da cổ mỏng manh, để lại dấu vết cảu riêng mình.
"Ta muốn..."
Tống Kiều Thư dừng lại, nghi hoặc.
Chẳng lẽ tên nhóc này đã biết mấy tấm vải Nguyệt Hải Đường cho?
"Suốt ngày may đồ, chàng sắp nuôi được cả tiệm may rồi đó." Không phải nàng keo kiệt đâu, nhưng nuôi tên nhóc này tốn kém thực sự.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn cười ngây ngô nhõng nhẽo.
Cuộc sống ở Quan gia khá tốt, dù không được sủng ái hắn vẫn là con trai Huyện thừa.
Tuy không ai dám bạc đãi hắn, cái ăn cái mặc không thiếu, nhưng Quan gia chẳng phải phú hào dư dả, hắn cũng không được yêu thương nâng niu gì, nên việc ăn mặc chẳng được quan tâm, đủ với thân phận là được.
Vì lẽ đó mà sau khi gả qua, hắn rất thích làm nũng đòi hỏi.
Không phải hắn thiếu thốn thèm khát mấy thứ đó, hắn chỉ muốn thông qua việc đòi hỏi mà lấy được cảm giác được chiều chuộng yêu thương.
Vậy nên may quần áo, mua điểm tâm trang sức là thú vui của Quan Tự Phong.
Nếu Tống