Lý Xuân Hoa đương nhiên thấy, nhìn gương mặt xanh mét của Mã Nguyệt Quế, cách ba con phố vẫn có thể nhìn thấy! Những chủ quán hàng khác cũng đều đang chê cười bà ta, nhưng Lý Xuân Hoa biết đều là cùng nhau mở sạp buôn bán, không thể nói chuyện quá mức khó nghe, vỗ vỗ miệng mình, sau đó bắt đầu bưng sủi cảo ra cho khách.
Lúc trở về, còn mang theo tin tức hóng được: “Minh Vi, mẹ vừa mới nghe người khách hàng kia nói, nhân thịt ở quầy hàng bên cạnh đều có mùi hôi.
……”“Hôi? Cái này sao thế được, ăn vào đau bụng.
” Minh Vi nhăn mày, nhìn lướt qua Mã Nguyệt Quế mặt ủ mày ê, người này lầ muốn kiếm tiền đến điên rồi sao? Thế nhưng làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy?Lý Xuân Hoa lôi kéo cô, nhỏ giọng đề nghị: “Đợi lát nữa chúng ta đi mua thêm thịt, ngày mai làm nhiều sủi cảo mang tới bán.
Như vậy mọi người đều có thể ăn sủi cảo tươi mới, chúng ta còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn……”Bà cũng là suy xét cho khách hàng, sợ những quán hàng trước cửa trạm y tế này làm không vệ sinh, khách ăn vào lại bị đau bụng.
Bên cạnh lại là Cục Công An, nếu như xảy ra xô xát, về sau ai còn dám tới bên này làm buôn bán nữa.
Minh Vi lại không tán đồng, “Mẹ, mẹ xem chúng ta có trứng luộc nước trà, sủi cảo hấp, sủi cảo nấu cùng cháo rau, món nào không phải đều là cung ứng có hạn lượng, mỗi ngày cũng chỉ có tưng đó, ai tới chậm liền không còn.
Nếu cung nhiều hơn cầu, mà hai mẹ con chúng ta lại phải đứng cả ngày trước cửa trạm y tế, cho nên không cần thiết phải mang nhiều hàng như vậy, nếu bán không hết sẽ bị lãng phí.
Tuy rằng mấy năm nay cải cách, phân điền đổi thửa, cuộc sống của người dân cũng được cải thiện, nhưng lãng phí lương thực vẫn là đáng xấu hổ nha!”Lý Xuân Hoa không hiểu cung vượt quá cầu là có ý gì, nhưng Minh Vi nói có đạo lý, lương thực nhà ai cũng không phải mất công trồng trọt chăm sóc, khiếm ít một chút thì kiếm ít một chút vậy, còn có thể bớt nhọc, nhẹ nhàng hơn chút.
Là bà quá nóng lòng cầu thành, chủ yếu là Hạ Tri Nhai cùng người ta đi ra ngoài săn thú, mỗi lần đi một ngày, bà đều không yên tâm a!“Thôi thôi, con có chủ ý, con làm quyết định là được!” Nói xong Lý Xuân Hoa dứt khoát làm cái phủi tay chưởng quầy, không đề nghị gì nữa, dù sao bà cũng không hiểu được cách nghĩ có việc kiếm lời mà không làm của Minh Vi.
Việc buôn bán ngày hôm nay cũng rất tốt, đặc biệt là trứng luộc nước trà,