Giang Mật không chú ý tình hình trong sân, cô tìm cái ấm đun nước bị úp ngược ở dưới tủ chén, sau khi rửa sạch sẽ thì tạm dùng làm cái nồi, cô bỏ cà tím và thịt bằm vào, đặt ở trên cái bếp nhỏ, lúc này mới cho Triệu Đông Hải một cái nhìn.
Người đàn ông này chải ngược tóc của mình hết ra sau đầu, tóc anh ta bóng và đầy mỡ đến mức ruồi có đậu lên thì chắc cũng đứng lại được.
Trên người anh ta mặc một chiếc áo sơ mi hoa, trên cổ áo thì treo kính mát, nửa người dưới thì mặc một chiếc quần ống loa đi cùng là đôi giày thể thao màu trắng, vừa thấy cô nhìn đến, đã nâng tay vuốt tóc mình một chút để lộ ra cái đồng hồ trên cổ tay, tựa như cái này có thể gia tăng thêm sự tự tin cho anh ta.
"Mật nhi, hai chúng ta vốn là tự do yêu đương, nhưng cha em đã chia cắt đôi ta, gả em cho một tên sa cơ thất thế.
Anh cũng không biết cha em đã nghĩ gì, rốt cuộc em có phải con do ông ấy sinh ra không nữa!" Triệu Đông Hải thích Giang Mật là thật, làn da của cô rất mịn màng, non nớt đến mức có thể bóp ra nước, dáng người trước sau cũng cong vểnh đầy đủ, chỗ nào cần có thịt thì có thịt, cũng không hề có chút sẹo hay chút mỡ nào.
Làn da của Giang Điềm thì đen và vàng, dáng người cũng như khúc gỗ khô quắt.
Anh ta lấy lòng Giang Mật mấy tháng, tay cũng chưa được nắm qua.
"Anh không ngại chuyện em đã kết hôn với Tiêu Lệ nhưng chắc chắn mẹ anh sẽ để ý và sẽ không cho em