"Chết rồi, đồ ăn của em!" Giang Mật không đem lời của Triệu Đông Hải nói để trong lòng, cô nhớ đến thức ăn trên bếp, vội vàng chạy đến phòng bếp: "Hai anh em mau đi rửa tay đi để còn ăn cơm.
"Khuôn mặt tiêu Lệ căng cứng, không biết suy nghĩ trong lòng Giang Mật nhưng anh tôn trọng quyết định của cô.
"Anh ơi, thơm quá.
" Tiêu Dương nắm chặt vạt áo của Tiêu lễ, cái mũi hít hít giống như con chó con, mùi thịt kia xộc vào mũi cậu khiến cậu không dám mở miệng nói chuyện vì chỉ sợ mở miệng nước miếng sẽ chảy ra.
Tiêu Lệ cũng ngửi được mùi thơm của thức ăn, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên.
Hàng xóm vốn đang ăn cơm nghe được tin tức liền chạy đến nhà họ Tiêu xem kịch, trong tay còn bưng một chén cơm bí đỏ, mới vừa đi đến cửa không thấy kịch hay đâu mà chỉ thấy nước miếng muốn trào ra vì mùi thơm của thức ăn nhà họ Tiêu, món cơm ngon trong tay họ nhất thời trở nên vô vị.
Bọn họ cũng không ngại mà trực tiếp đi vào sân, đứng ở cửa sổ bếp thò đầu vào.
Giang Mật mở nắp che trên cái nồi ra, mùi thơm đậm đà cùng khói nóng bay ra, khiến mấy người hàng xóm hắt hơi một cái, nước miếng cũng chảy ra theo.
Bọn họ thấy thịt bằm cùng cà tím còn có dầu trong nồi, thanh âm sùng sục phát ra, ớt đỏ cùng hành xanh hòa lẫn vào nhau, vừa nhìn đã thấy đẹp mắt.
"Giang Mật à, cháu đang làm món gì đấy?" Tròng mắt thím Lưu đều dính ở trong cái nồi, cắn đôi đũa nói: "Thím chưa từng nhìn thấy, dường như còn ngon hơn so với tiệm cơm nữa!"Trong lòng bà ta lại thầm nghĩ: "Giang Mật sao đột nhiên lại nấu cơm? Còn toàn là những món lạ mà bà ta chưa từng thấy qua.
""Thím, cháu làm thịt băm xào cà tím.
" Giang Mật đảo nồi, đập mấy cái trứng gà vào