Hai củ cải nhỏ đang đứng ở cửa nhìn khuôn mặt tươi cười xán lạn của cô thì đều có vẻ mặt dại ra, tựa hồ không nghĩ tới sẽ là cảnh tượng này.
“Ngại quá, hôm nay chị dậy muộn.
”Giang Mật ngồi xổm xuống, nhìn thẳng hai củ cải nhỏ.
Bé gái tết hai bím tóc, khuôn mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ, lông mi nhỏ dài cong vút hạ xuống, tròng mắt đen lúng liếng giống như hai quả nho trong suốt ánh nước.
Đôi mắt ngập nước của cô bé tò nhìn cô, muốn tới gần nhưng lại không dám tới gần.
Còn bé trai có kiểu tóc húi cua, tóc vừa thô lại cứng, dựng thẳng lên giống con nhím.
Khuông mặt của cậu nhóc căng ra, vẻ mặt phòng bị mà nhìn chằm chằm vào cô.
Giang Mật nghĩ đến cốt truyện trong sách, Tiêu Lệ ở trong thành bắt đầu làm việc, có một đoạn thời gian rất dài không ở nhà.
Nguyên chủ bức ép bọn nhỏ ăn cơm heo, động một chút là tay đấm chân đá, lại không bọn nhỏ được tắm nước nóng.
Nguyên chủ về nhà mẹ đẻ thấy thím hai khoe khoang với mẹ của mình rằng em họ Giang Điềm ở Triệu gia đang trải qua cuộc sống sung sướng đến nhường nào.
Nguyên chủ lại càng nghẹn khuất mà trở lại Tiêu gia, một chân đem bé gái đang ngồi ở trên ngạch cửa đá mạnh xuống mặt đất khiến máu chảy đầy đất.
Bé trai thấy vậy thì đỏ con mắt, dùng đầu đâm vào người nguyên chủ.
Nguyên chủ bị đâm cho lảo đảo vài bước ra phía sau, lửa giận được đà mà xông lên đầu, cầm