"Chúng tôi muốn đi qua nhà Giang Mật ăn tiệc, ngày hôm qua tôi đã thèm món của cô ấy nấu đến mức tối ngủ không được, hôm nay vừa lúc có thể đến nhà cô ấy ăn!"Mấy người hàng xóm hứng thú đến nhà lớn họ Giang.
Hồ Thúy Hồng giận đến muốn lệch mũi, bà ta phun một ngụm: "Phi! Không đến nhà tôi ăn cơm cũng tốt, dù sao cũng là đám người ăn ké, vừa lúc tôi cũng tiết kiệm được lương thực!"Đám người còn ở lại là do trước đó đã nói móc mỉa Giang Mật, bọn họ vì chuyện tính công điểm nên trong lòng vẫn luôn oán giận Giang Xuân Sinh, hiện tại thì đã cho khoán đất nên không cần phải dựa vào Giang Xuân Sinh nữa, mà vừa lúc nhà họ Triệu cũng phát tài nên bọn họ liền đi theo nhà họ Triệu kiếm tiền, cũng không sợ sẽ đắc tội với cả nhà Giang Xuân Sinh.
Vốn dĩ còn tính toán đến nhị phòng của nhà họ Giang để ăn cơm, nhưng khi nghe được những lời Hồ Thúy Hồng nói, sắc mặt họ đều cứng ngắc, tất cả đều nhìn nhau sau đó không ai thèm lên tiếng cũng rời đi.
Giang Điềm nhìn thấy tức đến muốn ngã ngửa: "Mẹ, bọn họ là có ý gì vậy? Xem thường nhà chúng ta sao? Còn nữa, từ lúc nào mà Giang Mật biết nấu cơm? Sao con không biết?!"Hồ Thúy Hồng cũng không biết rõ: "Trần Ngọc Phượng trước kia có bắt ép Giang Mật học nấu cơm.
"Giang Điềm nhăn mặt chau mày, nghi ngờ tay nghề nấu ăn của Giang Mật.
*Chị dâu thứ hai nhà họ Giang kéo chị ba nhà họ Giang đang đi nhiều chuyện,