Còn Trương Tiểu Hạ thì vừa xanh mặt vì cô đâu phải là thú nhân nên động tác nhanh vừa rồi của Xuân Yên, cô không thể nhanh khỏi.
Nhưng chỉ có vài giây cô đã lấy lại được sắc mặt, điều chỉnh lại khuôn mặt lạnh lùng mà nói.
“ Lần sau nếu cô còn dở trò dơ bẩn hại tôi thì tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như lần này đâu, mà lúc đó ta sẽ bảo giống đực của tôi xé nát cái bản mặt xinh đẹp này của cô đấy!"
Trương Tiểu Hạ nói xong liền cười rồi cùng Tang Văn bước vào, cô ở hiện thực luôn hiền lành cũng chẳng vướng vào mấy chuyện xã hội, nhưng ở thế giới này xem ra không thể nhân nhượng và hiền lành, như vậy sẽ khó tồn tại.
Trên đầu ả Xuân Yên như bốc khói, cô ta chỉ biết tức giận mà rời đi, không ngừng cằn nhằn tại sao cô lại tối số có được hai giống đực mạnh như vậy, còn vây quanh cô ta chỉ có những giống đực yếu kém.
Trương Tiểu Hạ, cô cứ chờ đó cho tôi, có ngày tôi sẽ bắt cô quỳ dưới đất mà bái lạy tôi!
Mặc dù chân chưa khỏi nhưng Trương Tiểu Hạ cũng không ngồi không, cô vẫn ra ngoài giúp người trong bộ lạc trông trẻ và suy nghĩ xem nên xây dựng bộ lạc như thế nào.
Tang Văn mấy ngày ở bộ lạc cũng không gây ra điều gì phiền toái, đi săn chung với mọi người mà có thêm Tang Văn nên lượng thức ăn được săn về cũng rất nhiều.
Mặc dù được bộ lạc chấp nhận cho ở lại nhưng mọi người vẫn đề phòng người mới đến này, nhất là những kẻ xảo trá.
Hôm nay vẫn như mọi ngày các giống đực trong bộ lạc đi săn, Thiên Hoàng hôm nay đến lượt ở nhà bảo vệ cho cô, bởi hắn và Tang Văn đã thống nhất một người đi săn một người ở nhà, Trương Tiểu Hạ dù có nói thế nào đi nữa thì cả hai vẫn không nghe nên cô cũng đành chịu.
Nhưng cũng may hôm nay có Thiên Hoàng ở nhà, nên có thể cùng đưa cô ra ngoài rừng đến những nơi an toàn để tìm thuốc tiện tìm thêm những nguyên liệu nấu ăn và thực vật ăn được, đặc biệt là tìm dụng cụ.
“ Đường đi xa nên nàng ngồi trên lưng ta đi!"
Nhìn con vật t0 lớn trước mặt đang nằm xuống cho mình trèo lên, Trương Tiểu Hạ thầm nghĩ sao số mình tốt đến vậy, luôn được những điều tốt đẹp đến.
Ngồi trên lưng Thiên Hoàng cô có chút ngại, mặc dù bây giờ Thiên Hoàng là một con hổ nhưng ngồi như vậy khiến cho tai cô không ngừng đỏ lên.
“ Nàng muốn đi đâu?"
“ Huynh có biết chỗ nào có nhiều cây tre cao không?"
“ Vậy nàng ngồi chắc nha!"
Chỉ trong mươi phút sau Thiên Hoàng đã đưa cô đến được nơi cô cần đến, ở đây không chỉ ngoài trẻ mà còn có rất nhiều hương liệu, đặc biệt còn có món mà cô thích ăn nhất đó là nấm.
Cô không hiểu tại sao ở nơi này lại có chắc có lẽ đang là mùa mưa lại ẩm mốc nên các cây khô thường bị ẩm ướt nên sinh ra nấm.
Cũng phải xung quanh dãy tre này đều có những cây cổ thụ mà.
Trương Tiểu Hạ vừa thấy nấm liền nhảy xuống, chạy lại liền hái, đây là nấm tai mèo nên rất dễ nhận biết.
“ Tiểu Hạ, thứ này không