Ánh mắt của Tang Văn dần trở nên tối sầm lại, phải biết đám rau xanh này là hắn và Tiểu Hạ tùm kiếm và trồng được lại là thứ mà tiểu Hạ yêu thích nhất, vậy mà đám phế vật này lại dám đến lấy trộm.
Tà khí xung quanh người Tang Văn được hiện lên, đến khi bọn chúng phát hiện ra sự nguy hiểm thì đã quá muộn, Tang Văn đã ở sau lưng bọn họ.
“ Đám phế vật các ngươi dám đến đây cứu rau? Đi chết đi!"
“Mau chạy thôi!"
Một lũ trộm chưa kịp chạy đi thì đã bị đuôi của Tang Văn quật cho ngã hết, bọn chúng không thể chạy đi nên đành hợp sức lại đánh.
Sức tấn công của Tang Văn rất mạnh, nhưng tên to con nhưng cấp thú rất nhỏ chỉ cần vài cái quật đuôi của Tang Văn đã bật đi xa.
Khí thế ngút trời kèm theo sự giận dữ đó ở ánh mắt cũng kiến cho bọn chúng sợ hãi mà bỏ chạy.
Tang Văn khong có ý định bỏ qua cho những tên ăn trộm này, mà muốn đánh chết hắn để hả cơn giận trong người, nhưng khi đang tính đuổi theo thì nghe thấy tiếng gọi của Trương Tiểu Hạ.
“ Tang Văn không được đuổi theo!"
Trương Tiểu Hạ rất lo lắng cho Tang Văn, nên muốn thử ra ngoài tìm và xin lỗi, vừa ra ngoài đã nghe thấy tiếng đánh nhau còn có luồn sáng chỉ có Tang Văn mới có nên đã chạy ra.
“ Nàng đừng chạy, sẽ bị thương đấy!"
Trương Tiểu Hạ không nghe Thiên Hoàng đang chạy phía sau, mà cứ tiếp tục chạy đến chỗ Tang Văn.
Hắn chưa kịp mở lời thì đã bị cô tát cho một cái dưới sự ngỡ ngàng của Tang Văn và Thiên Hoàng.
“ Sao huynh dám tự ý đánh nhau như vậy? Lỡ bị thương thì sao?"
“ Bọn họ là trộm, đến trộm rau của nàng!" Tang Văn không trách cô vì đã đánh hắn mà chỉ sợ cô buồn thôi
“ Huynh có biết như vậy nguy hiểm lắm không? Nếu bọn chúng nhiều người có phải huynh bị thương rồi không?"!
“ Ta xin lỗi!"
Mọi người nghe tiếng ồn cũng chạy đến, nhìn thấy một dã thú to lớn như vậy lại trở nên nhỏ bé trước một giống cái thật khiến cho người khác phải tò mò.
“ Lần sau nếu có trộm cứ thông báo một tiếng, cậu đã là thành viên của bộ lạc không cần phải đánh nhau một mình!"Tộc trưởng sau khi nghe chuyện cũng đi tới, từ khi Tang Văn đến bộ lạc này đã giúp đỡ bộ lạc rất nhiều còn không gây phiền hà gì, sớm đã được mọi người thầm công nhận là thành viên trong bộ lạc.
“ Cảm ơn tộc trưởng đã quan tâm!"
“ Giải tán đi, trời tối rồi mọi người về đi ngủ đi!"
Sau khi tộc trưởng và mọi người rời đi chỉ còn lại ba người đứng đó.
Trương Tiểu Hạ trong lòng thật sự rất lo lắng, lúc nhìn thấy Tang Văn đang đánh