Tâm Sa xuất vỏ, ánh sáng màu tím của kiếm linh cùng với ma khí màu đen yêu mị quấn quýt nhau. Nghịch Lan từ trên cao chém một kiếm về phía Ma Quân nhưng gã ta đã linh hoạt né tránh.
Ma Quân nhìn thấy Nghịch Lan, một hơi hít lên nghẹn lại, trước mặt lại hiện lên hai chữ phiền phức "Sao lại là ngươi?!"
Trăm năm này Nghịch Lan đã 'theo đuổi' hắn rất nhiệt tình rồi!!! Nàng không mệt sao?!
Nhưng gã rất mệt đấy!!!
Nghịch Lan không đáp lời gã, mỗi một chiêu thức đánh ra đều muốn dồn gã vào chỗ chết. Ma Quân hừ một tiếng, từ giữa không trung ngưng tụ ra một thanh kiếm toàn thân đỏ như máu nghênh chiến Nghịch Lan.
Nghịch Lan và Ma Quân đối chiến, tàn dư sức mạnh càng quét xung quanh khiến mọi người kinh hãi không thôi. Lúc này đám lâu la tiểu tốt, nhân vật quần chúng đã sớm lui lại nhường sân khấu cho nhân vật chính thể hiện.
Diệp Miên bị Vương Cầm đánh trúng một chưởng, Vương Cầm lại bị Diệp Miên chém một kiếm. Cả hai bị tàn dư linh lực của hai người Nghịch Lan và Ma Quân đẩy lùi ra sau, không còn cách nào đành tạm ngưng chiến.
Minh Quang và Tần Khương Xuyên dù gì cũng là tu sĩ chính phái từng được đào tạo. Chiến trường có khốc liệt đến bao nhiêu cũng sẽ khống chế sức mạnh để không làm những người xung quanh bị liên lụy. Còn Nghịch Lan và Ma Quân thì tốt rồi, cả hai đều là ma tu, đều hung hãn tàn bạo giống nhau, căn bản không cần chú ý cái gì cả, đánh nhau một trận có thể hủy diệt một ngọn núi!
Dưới chân núi tạo nên ầm ĩ lớn như vậy, trên núi sớm đã biết được tình hình, đám đệ tử chưa trải sự đời nghe thấy ma tu vây công liền nhao nhao muốn xuống núi trừ ma vệ đạo. Cuối cùng bị các trưởng lão cứng rắn nhốt trên đỉnh núi không cho xuống.
Càng đánh Ma Quân càng thấy không ổn, Nghịch Lan này tu vi đã tăng rất nhiều, lần này đối chiến gã có thể rõ ràng tu vi nàng đã ngang ngửa gã. Nếu cứ đánh thế này không phải cách, huống hồ Tần Khương Xuyên kia căn bản không phải đối thủ của Minh Quang. Minh Quang và Nghịch Lan mà kết hợp e rằng hôm nay gã có thể sẽ không toàn thây mà rời đi.
Ma Quân nghĩ đến đây chiêu thức càng tàn độc, kiếm của gã vung lên hướng về phía trái tim Nghịch Lan mà đâm đến. Nghịch Lan không né tránh, nàng không chút chần chừ lao đến.
Mộng Y nấp ở phía xa nhìn thấy cảnh này tim như muốn nhảy ra ngoài. Ngay lúc mũi kiếm còn cách tim Nghịch Lan vài centimet, nàng ấy linh hoạt nghiên người né tránh, lưỡi kiếm cắt qua bả vai nàng một đường, Tâm Sa găm vào bả vai Ma Quân vài tất.
Ma Quân thầm mắng một tiếng nhanh nhẹn lui ra vài bước, đồng thời tay vung một chưởng về phía Nghịch Lan. Lúc này Nghịch Lan cũng tung một chưởng về phía gã. Cả hai bị làn sóng ma khí đẩy lui.
Ma Quân hừ một tiếng nói "Rút lui!"
Lúc này toàn bộ ma tu nhận lệnh cùng nhau rút lui, không để Nghịch Lan phản ứng nhanh đuổi đến Ma Quân đã hóa thành luồng khói đen bay đi.
Ngay lúc Ma Quân ra lệnh rút lui, Tần Khương Xuyên đang đối chiến cùng Minh Quang lui vài bước. Khi mà Minh Quang tưởng hắn muốn rút lui thì Tần Khương Xuyên hét lên một tiếng "Vương Cầm!"
Vương Cầm không cần Tần Khương Xuyên nhắc tay đã vận linh lực, một luồn ánh sáng xanh lục vờn quanh cổ tay cô ấy. Vương Cầm niệm một cổ chú, trước khi Diệp Miên đuổi đến đã đánh luồng linh lực màu xanh lục về phía Ma Quân đang hóa thanh luồn khói đen bay đi.
Luồn linh lực kia như con rắn linh hoạt chui vào đám khói đen, Ma Quân đau đớn kêu một tiếng rồi nhanh chóng chạy mất.
Cùng lúc đó một chưởng của Diệp Miên đánh đến, Vương Cầm không chút phòng bị bị đánh bay, thân thể nặng nề va vào thân cây, miệng đầy máu tươi.
Cũng ngay lúc ấy Tần Khương Xuyên bị pháp bảo xích bạc của Minh Quang khóa chặt, kiếm của Minh Quang không chút lưu tình xuyên qua người Tần Khương Xuyên.
"Sư huynh, Hạ thủ lưu tình!!!"
Mộng Y hốt hoảng chạy ra. Nghịch Lan thu lại Tâm Sa, đi đến giữ nàng lại.
Tần Khương Xuyên ngẩn ra nhìn Mộng Y, Minh Quang rút kiếm ra, linh lực tiêu tán, hắn ngã ngồi ra đất, máu tươi nhuốm đỏ y phục.
Đôi mắt Mộng Y đỏ hoe, trơ mắt nhìn Tần Khương Xuyên bị phế bỏ tu vi.
Vương Cầm cố gắng chống người đứng dậy, đi đến bên cạnh Tần Khương Xuyên.
Minh Quang cảm thấy Tần Khương Xuyên đã không còn uy hiếp, triệu hồi xích bạc trở lại. Tần Khương Xuyên mềm nhũn ngã ra đất được Vương Cầm đỡ được.
Trong lúc chật vật như vậy hắn vẫn nở nụ cười, ôn nhu như những năm tháng còn là đại sư huynh ở Thiên Tông "Mộng Y, được gặp lại muội ta và Vương Cầm rất vui đấy. Còn tưởng rằng phải đợi đến khi trở lại..."
Mộng Y đỏ mắt, nước mắt tràn ngập hốc mắt. Nàng hít sâu một hơi, thầm nhủ không được khóc không được khóc.
Ngay lúc này âm thanh hệ thống trong đầu Tần Khương Xuyên và Vương Cầm đồng thời vang lên, bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ.
Tần Khương Xuyên mỉm cười "Mộng Y biết rõ sẽ như thế này mà, sao còn khóc chứ?"
Âm thanh máy móc vang lên trong đầu Tần Khương Xuyên [Thời gian đếm ngược bắt đầu 10. . . 9. . . ]
"Mộng Y, thân là sư huynh ta có một món quà tặng muội. Ma quân kia không còn khả năng sống sót nữa, xem như báo thù cho muội trăm năm trước ha? May là. . . May là yêu cầu của ta được phê chuẩn, kéo muội trở về được. . ."
Mộng Y mỉm cười, cố không để nước mắt rơi xuống