Đầu xuân không khí ở Thiên Tông vẫn còn lạnh lẽo, ngày Mộng Y xuất quan vừa vặn tuyết rơi. Từng bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống phủ lên khắp hoa cỏ thảo dược trong biệt viện.
Thảo dược có trí linh rung rung lá vẩy xuống bông tuyết nhao nhao hỏi Mộng Y 'Tiểu Y phải đi rồi sao?'
'Tiểu Y đi rồi còn có quay lại chơi với chúng ta không?'
Mộng Y mỉn cười "Chỉ e rằng trong khoảng nửa năm tới sẽ không đến được. Ta còn phải xuống núi lịch luyện."
Đám thảo dược thất vọng "A" một tiếng nhưng cũng không có ngăn cản nàng rời đi. Cực thụ nơi góc tường vươn cành tới cọ cọ vào mạn sa che mặt của nàng. Mộng Y mỉm cười "Ta sẽ sớm tới thăm các ngươi thôi."
Mộng Y thu xếp ổn thỏa biệt viện trở lại như lúc ban đầu, đem theo một số vật dụng cần thiết trở lại nơi ở cho đệ tử của Mộc Quan Đường.
Lúc này nàng vận thân y phục đệ tử nội môn, mặt mang mạn sa lụa trắng khoát thêm áo choàng mùa đông-xuân Thiên Tông vừa phát xuống. Dường như khiến người ta sinh ra ảo giác nàng khác biệt với khi trước, cụ thể khác ở chỗ nào lại không thể nói rõ.
Bông tuyết rơi lên vai nàng nhưng nhanh chóng tan mất không còn một mảnh. Đúng lúc này nàng gặp được sư phụ nàng-Phương trưởng lão đã hơn một tháng không gặp. Lão đi cùng Tập Yên Yên, trên tay Tập Yên Yên còn ôm một hộp gỗ lớn.
"Ấy, Tiểu Y xuất quan rồi sao?"
Mộng Y mỉn cười lễ phép hành lễ "Sư phụ sáng an."
Phương trưởng lão cười hì hì "Xem ra lần bế quan này rất tốt, có thời gian liền bế quan thêm vài năm đi!"
Mộng Y chỉ cho rằng lão nói đùa không để ở trong lòng.
"À, vi sư và Yên Yên có việc vừa vặn lại gặp được con." Lão nở nụ cười thiếu đòn như ngày nào "Chi bằng Tiểu Y giúp vi sư đi? Đưa món đồ này đến Mạch Phong cho chưởng môn."
"Nếu sư phụ và sư tỷ có việc thì cứ giao cho con là được!"-Mộng Y nghĩ chỉ giao đồ qua Mạch Phong, không có vấn đề gì to tác.
Lão cười hì hì "Thật ra ta và sư tỷ con không bận, chỉ là lười đến Mạch Phong gặp chưởng môn thôi. Mấy hôm trước còn lấy mất một số thảo dược từ chỗ chưởng môn..." Vừa nói lão vừa đem hộp gỗ trên tay Tập Yên Yên giao cho Mộng Y "Nếu Tiểu Y đã sẵn lòng vậy nhờ cả vào con vậy!"
"..."
Lão sư phụ này! Đúng là cái đức tính mãi mãi không đổi!!! Sao chưởng môn không vỗ cho lão một chưởng luôn chứ?!
Chưa kịp để Mộng Y nói gì thêm lão đã kéo Tập Yên Yên chạy mất.
Mộng Y thở dài lặp đi lặp lại câu 'lão là sư phụ, không chấp lão' nhận mệnh đưa đồ đến Mạch Phong.
Đợi Mộng Y đi rồi Phương trưởng lão và Tập Yên Yên mới từ một hòn giả đi ra "Con bé này cũng thật được việc."
"Sư phụ, Mộng Y sư muội sau khi xuất quan có chút thay đổi không nói được." Tập Yên Yên nghiêng đầu nghĩ cũng không thể nghĩ ra rốt cuộc là thay đổi về cái gì.
Phương trưởng lão cười "Ở biệt viện nửa năm không có gì thay đổi mới là chuyện đáng lo ngại. Tiểu sư muội của con tu vi đến luyện khí tầng 9 rồi."
Tập Yên Yên kinh ngạc "Nếu không nhầm sư muội là tam linh căn?"
Phương trưởng lão cười trừ "Tam linh căn thì đã sao, cũng không phải phế vật."
Tuy Mộng Y đã tu luyện đến tầng thứ 9 luyện khí nhưng cũng không phải tốc độ nhanh. So với nhóm người cùng tiến vào nội môn thì Mộng Y tu luyện là chậm nhất, mọi người đều đã lên trúc cơ rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nửa năm trước nàng vẫn là luyện khí tầng thứ hai, hiện tại lên nhiều tầng như vậy cũng thật nhanh đối với tam linh căn.
"Mộng Y này... Từ lúc ở ngoại môn ta đã chú ý đến. Dường như nó cũng không biết bản thân có những kĩ năng mà người khác không có." ví như giao tiếp được với đồ vật, thực vật trí linh.
"Tiểu Y vẫn chưa nhận ra sự thay đổi của bản thân, tuy nhiên đối với tam linh căn và thể chất đặc biệt của nó thì lên trúc cơ rất khó. Không biết sẽ phải ngày nào tháng nào."
Tập Yên Yên nhìn về phía con đường Mộng Y đã đi khuất "Sư phụ đã coi trọng sư muội vậy con tin sư muội không phải phế vật."
Phương trưởng lão nhúng vai quay người đi "Phế vật hay không phế vật đều do bản thân thôi, thiên tài cũng có thể biến thành phế vật, phế vật cũng có thể bỗng chốc thành thiên tài."
.
Mộng Y ôm hộp gỗ một