Mộng Y nhỏ giọng hỏi "Ngươi... Giải dược cho sư tỷ ta được chưa?"
Velas nhìn Mộng Y đầy thâm ý "Không phải đã tỉnh rồi đấy thôi?"
Mộng Y ngẩn ra, người trong lòng động đậy, Nghịch Lan ngồi dậy mắt lạnh nhìn Velas "Velas công chúa chơi đủ rồi chứ? Còn không mau cút về thành Beleth của ngươi?!"
Velas bĩu môi "Ấy chà, ta không phải vừa làm một chuyện tốt cho ngươi đấy sao? Thật là không biết nặng nhẹ!"
Velas biết từ lúc Mộng Y nói thích Nghịch Lan thì Nghịch Lan đã tỉnh rồi, nàng ấy lại cố tình không tỉnh nàng liền không vạch trần Nghịch Lan.
Nghịch Lan lạnh nhạt huy động Tâm Sa kiếm. Velas hếch cằm "Đồ vô ơn!" nói đoạn Velas ngự phong mà đi, trong chớp mắt thân ảnh yêu kiều đã biến mất chỉ còn âm thanh vọng lại "Hẹn lần sau gặp!"
Velas đã đi, Mộng Y có chút lúng túng "Sư tỷ..." nàng còn chưa nói hết đã cảm nhận được cơ thể bay lên.
Nghịch Lan ôm nàng ngự kiếm cấp tốc trở về Lê viện.
Đến phòng Nghịch Lan không chút lưu tình đẩy nàng lên giường, mắt phượng hẹp dài khẽ híp lại "Lời khi nảy của muội đều là thật lòng chứ?"
Mộng Y có chút chột dạ cười "Sư tỷ..." Nàng cảm nhận được bên hông có một bàn tay nắm lấy liền vội hét lên "Sư tỷ, tỷ bình tĩnh một chút!"
Nghịch Lan cảm thấy hơi buồn cười, nàng cố tình cúi đầu mũi chạm mũi Mộng Y, hơi nóng phả lên môi nàng "Muốn nói xem ta có chỗ nào không bình tĩnh?"
Mộng Y hơi dịch đầu ra, cảm nhận được cả thân nóng bừng bừng.
"Ngoan! Nói cho ta nghe lại lời khi nảy muội nói đi."
Mộng Y đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác "Chẳng phải... Chẳng phải tỷ đã nghe thấy rồi sao?"
Nghịch Lan kéo mặt nàng qua, hôn lên trán nàng "Ta muốn nghe muội nói một lần nữa!"
Mộng Y quẫn bách, vệt đỏ lan từ hai má đến vành tai "Muội... Muội thật sự nói không được!"
Nghịch Lan không có ý định buông tha Mộng Y, ngón tay như ngọc chậm rãi du tẩu trên người nàng. Bàn tay không an phận đã cởi đai lưng Mộng Y ra.
Mộng Y đỏ mặt la lớn "Muội nói muội nó, tỷ buông tha ta đi!"
Nghịch Lan không nói gì nhìn nàng, bàn tay vẫn đang cầm đai lưng nàng tùy thời kéo xuống.
"Sư tỷ, ta..."
Thật sự nói không được! Ngượng quá!
Mộng Y nhắm chặt mắt, đột nhiên đầu ngẩn lên chuẩn xác bắt được cánh môi Nghịch Lan, một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.
Nghịch Lan ngẩn ngơ.
Mộng Y đỏ mặt "Xem... Xem như muội đã nói rồi... Ngô..."
Nghịch Lan đỡ lấy gáy Mộng Y tiếng quân thần tốc càng quét khoang miệng thơm mát mùi thảo dược của Mộng Y.
"Tiểu Y..."
Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, đêm dài tịnh mịch đã có người bầu bạn. Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, điên long đảo phượng suốt một đêm.
.
Đến trưa ngày hôm sau mặt trời đã lên cao Mộng Y mới tỉnh dậy. Nàng ngơ ngác nhìn xung quanh một chút, hình ảnh kiều diễm đêm qua nhưng biến thành thước phim chậm rãi chạy qua trong đầu. Mộng Y đỏ mặt cúi đầu, nữ chủ cũng thật là! Có biết thương hoa tiếc ngọc chút nào không chứ?!
"Tỉnh rồi?"
Mộng Y giật mình ngẩn đầu "A? Sư tỷ."
Nghịch Lan xoa đầu nàng "Nếu còn mệt mỏi vậy nghỉ thêm chút đi."
Mộng Y trừng nàng, giọng ai oán "Còn không phải do sư tỷ... Muội ngủ đủ rồi!"
Nghịch Lan tươi cười cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng "Lần sao ta sẽ chú ý!"
Mộng Y bĩu môi, đêm qua rốt cuộc là ai không chịu buông tha nàng hả!
"Muội nghỉ ngơi đi, ta xuống lầu mang nước rửa mặt lên cho muội."
Đợi Nghịch Lan rời khỏi Phòng Mộng Y tụ một điểm linh lực màu xanh lục trên tay, nhẹ nhàng vận linh khí trị liệu toàn thân.
Đám người Minh Quang đã trở về từ tối muộn đêm qua, lúc này bốn người bọn họ đang ở bên phòng Minh Quang. Lúc Mộng Y cùng Mộng Y đi đến thì bọn họ đang có mặt đầy đủ đang bàn bạc cái gì đó.
Minh Quang nhìn thoáng qua Mộng Y, môi khẽ cong rồi nhanh chóng rũ mắt xuống.
"Hôm qua tỷ và Mộng Y gặp Velas sao?" Minh Quang hỏi.
Nghịch Lan gật đầu.
"Nàng ấy có gây phiền phức gì không?" Minh Quang hướng Nghịch Lan đầy áy náy nói "Nếu nàng ấy gây ra chuyện gì quá đáng xin sư tỷ bỏ quá cho..."
Nghịch Lan cắt lời hắn