Mộng Y ôm lồng thức ăn đi ngang qua hậu hoa viên bỗng dưng ngừng lại, nàng hơi cau mày quay đầu nhìn về một góc tối.
Nơi góc tối chẳng có một bóng người, Mộng Y nghi hoặc thu lại ánh mắt. Nàng cứ có cảm giác như đang có ai nhìn chằm chằm nàng ấy! Nhưng Lê viện rất an toàn...
Mộng Y khẽ rùng mình, cước bộ nhanh hơn lúc trước, vội vã đi đến phòng Nghịch Lan. Nàng nhìn thấy cánh cửa phòng chỉ trong gang tấc mới thở ra một hơi.
Mộng Y đang tính gõ cửa cửa phòng đột nhiên mở toang khiến nàng giật mình lui lại mấy bước.
Nghịch Lan kinh ngạc nhìn nàng "Tiểu Y? Muội có việc gì sao?
Mộng Y vỗ ngực "Muội đến đưa thức ăn khuya cho tỷ!"
Nghịch Lan xoa đầu nàng "Nhìn muội sợ hãi như vậy ta còn tưởng muội gặp phải chuyện gì."
Mộng Y bày ra một dạng vô cùng uất ức nhìn nàng ấy "Muội cứ có cảm giác có người theo dõi ấy! Muội... Có chút sợ!"
Nghịch Lan cau mày kéo nàng vào lòng, cảnh giác nhìn xung quanh "Vào phòng trước đi!"
Đợi cửa phòng đóng kín ở góc khuất hành lang xuất hiện một thân ảnh mặc váy dài màu đen. Atlan đẩy mặt nạ quỷ lên lộ ra khuôn mặt xinh đẹp có chút phiền muộn.
Atlan nhìn chằm chằm phòng Nghịch Lan hồi lâu rồi mới rời đi.
.
Nghịch Lan nhận lấy lồng thức ăn từ tay Mộng Y để lên bàn, kéo tay nàng ngồi xuống ghế "Muội nói có người theo dõi muội?"
Mộng Y lắc đầu "Cũng không chắc lắm, muội chỉ có cảm giác bản thân bị cái gì đó nhìn chằm chằm... Ừm cũng không lâu, cảm giác được từ lúc ở nhà bếp đến phòng tỷ thì không thấy nữa."
Nghịch Lan cau mày.
Mộng Y lại nói "Muội cũng không cảm nhận được sát khí, có lẽ là hộ vệ tuần tra trong thành hoặc là người của Lê viện thôi. Chúng ta đang bị giám sát nghiêm ngặt đấy thôi."
Nghịch Lan gật đầu "Tạm thời muội đừng ra ngoài một mình, có việc liền gọi ta cùng đi."
Mộng Y cười "Được ah!"
Nghịch Lan nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên cười tà mị "Chi bằng tối nay muội nghỉ lại ở đây đi!"
Mộng Y thoáng chốc đỏ mặt "Không muốn!"
Nghịch Lan cười cười xoa đầu nàng "Ta đến phòng muội cũng tốt!"
Mộng Y bĩu môi "Tỷ thừa nước đục thả câu!"
Nghịch Lan hôn lên mi tâm nàng "Trách ta không được, thật sự muốn ở bên cạnh muội..."
Người như một liều thuốc nghiện càng thân cận càng nghiện khiến ta mãi không thể quên càng không thể buông bỏ.
Mộng Y ngẩn đầu, chớp mắt nhìn Nghịch Lan "Sư tỷ, tỷ thích ta từ khi nào?"
Nghịch Lan nhìn sâu vào đôi mắt mê hoặc điên đảo tâm trí nàng "Không biết... Từ lâu đã thích muội rồi."
"Tỷ... Thích ta ở điểm nào?"
"Không rõ, mọi thứ của muội ta đều thích!"
Mộng Y bĩu môi "Tỷ lừa gạt ta sao?"
Nghịch Lan mỉm cười hỏi lại "Sao lại nói như vậy?"
"Trước đây rõ ràng tỷ thích nam nhân... Tỷ rõ ràng thích Minh Quang sư huynh!"
Nghịch Lan nheo mắt "Ai nói với muội ta thích Minh Quang?"
"Toàn... Toàn Thiên Tông đều biết!"
Nghịch Lan cong ngón trỏ cốc nhẹ lên trán nàng "Đệ tử ở Thiên Tông không biết rõ sự việc, muội ở bên cạnh chúng ta lâu như vậy không nhìn ra quan hệ giữ bọn ta sao?"
Mộng Y thoáng ngẫm nghĩ, từ lần thử luyện Vụ Ẩn sơn đến xuống núi lịch luyện bọn họ vẫn luôn đi cùng nhau. Trừ lúc bàn bạc chính sự, Minh Quang có việc trưng cầu ý kiến Nghịch Lan thì hai người không thường nói chuyện cho lắm. Nếu nói hai người từng quen và thích nhau thì ngoại trừ cả hai hiểu khá rõ đối phương, hành sự ăn ý thì chẳng còn điều gì khác cả. Kể cả một động tác thân mật cũng chẳng có!
Nghịch Lan nhẹ giọng nói "Ta và Minh Quang không có quan hệ gì khác ngoài sư tỷ đệ đồng môn."
Mộng Y ngẩn ra, nữ chủ nói như nàng ấy chưa bao giờ thích Minh Quang vậy. Cho dù bây giờ Nghịch Lan thích nàng thì cũng không thể bác bỏ trước đây Nghịch Lan thích Minh Quang chứ?
Nếu nữ chủ không thích Minh Quang vậy vì sao lại vì hắn mà toàn thân tu vi bị phế bỏ? Lại vì sao chôn vùi cả đời ở Thanh sơn?
"Tỷ từ trước đến nay chưa từng thích Minh Quang sư huynh?"
Nghịch Lan nhìn vẻ mặt