"Chàng thì có thích ai cơ chứ!"
Velas cười tự giễu "Nữ nhân bên cạnh chàng nhiều như vậy chàng thật sự thích được mấy ai? Hay chỉ có xem trọng năng lực của họ?"
Minh Quang im lặng.
Velas lắc đầu thở dài "Chàng còn độc hơn cả Ma Túc, say mê chàng đã không có thuốc giải."
Velas đứng lên muốn rời đi lại bị Minh Quang nắm cổ tay kéo lại "Velas..."
Velas nhướng mày "Thế nào?"
Minh Quang ôm lấy nàng, thở dài nỉ non bên tai "Velas, nàng từ nhỏ đã nhìn thấy ta... Nàng cũng phần nào tham dự vào quá khứ của ta.... Thật xin lỗi!"
Velas vỗ vai hắn "Minh Quang, tất cả đã kết thúc rồi!"
Minh Quang uể ỏi nói "Ta biết nhưng ta không dám chắc sẽ không có một ngày chuyện đó sẽ sảy ra lần nữa. Ta đang cố mạnh lên từng ngày, ta..."
"Minh Quang! Chàng còn có ta chàng biết chứ? Ta hiểu hiện tại chàng làm việc là có lí do nhưng ta có chút khó tiếp nhận." Velas đẩy hắn ra, lạnh giọng nói "Cho ta chút thời gian thích ứng đi!"
Nói đoạn Velas nhảy từ cửa sổ xuống, gió nổi lên giữ nàng vững vàng. Trong thoáng chốc bóng dáng nữ nhân đã biến mất trong đêm tối.
Minh Quang có chút hốt hoảng nhưng sau đó lại nhanh chóng hồi phục trở thành dáng vẻ thường ngày của một nam chủ.
Hắn áp chế đi quá khứ của bản thân, áp chế nổi sợ hãi bám theo hắn mấy mươi năm nay, trở lại làm một nam chủ quyết đoán tài giỏi.
Có lẽ trong số hậu cung của Minh Quang ngoài Nghịch Lan chỉ có Velas hiểu hắn nhất cũng chỉ có Velas từng thấy và cùng hắn trãi qua nổi đau khi còn nhỏ. Và cũng chỉ có Velas là người Minh Quang toàn tâm toàn ý yêu thương, ít nhất đối với Velas là thật lòng.
.
"Sư huynh, người chắc có thể bắt được một trong những tên hai năm trước làm kết giới vùng ngũ nguyên nứt chứ?" Tiểu Phàm hỏi "Thông tin huynh có được có đáng tin không?"
Minh Quang gật đầu "Đáng tin."
Tin tức là Velas cho hắn, đối với nam chủ sủng hậu cung lên tận trời cho dù có không đáng tin hắn cũng tin tưởng tuyệt đối.
Tổ hợp sáu người Minh Quang vừa ra khỏi Lê Viện liền thấy một nữ nhân tóc xoăn váy đen mặt đeo mặt nạ quỷ đứng chờ họ.
Mộng Y vừa nhìn thấy nữ tử này liền chấn động, cảm giác vừa xa lại vừa quen thuộc trào dâng. Có lẽ không phải cảm giác thân thuộc của nàng mà là cơ thể nàng.
Atlan im lặng nhìn Mộng Y hồi lâu, rồi nàng ta cụp mắt xuống, lãnh đạm nới với Minh Quang "Đi theo ta!"
Minh Quang có chút hồ nghi "Ngươi là người của Velas?"
Atlan gật đầu. Nàng tay lấy ra một ngọc bội màu tím đưa cho người canh giữ cửa Lê viện. Người canh giữ cửa nhìn thấy ngọc bội liền cúi đầu, sau đó cấp cho sáu người Minh Quang mỗi người một cái thẻ thông hành.
Atlan cất đi ngọc bội "Đi thôi!"
Atlan dẫn tổ đội sáu người ra khỏi La Mạn thành, suốt cả quãng đường Atlan không nói gì. Mộng Y đi phía sau có điều suy nghĩ mà nhìn bóng lưng Atlan.
Ra khỏi La Mạn thành, bọn họ được phép ngự kiếm phi hành. Atlan đưa bọn họ đến một tòa thành hoang phế cách La Mạn nửa ngày đường.
"Đã tới, chúc các người may mắn. Xong việc có thể trở lại La Mạn thành." Atlan nhìn thẳng Minh Quang, giọng điệu không chút cảm xúc, chỉ đơn giản truyền đạt lời "Velas điện hạ đợi ngươi ở La Mạn thành."
Minh Quang gật đầu.
Atlan nhìn lướt qua Mộng Y một cái mang theo nhàn nhạt sự lo lắng không dễ nhìn ra. Cuối cùng quay người rời đi.
Tòa thành hoang phế bọn họ đang đặt chân đến không biết là tòa thành đứng thứ bao nhiêu trong 27 tòa thành ở Liêu Quốc. Tòa thành này không biết đã chịu qua bao nhiêu cơn bão cát, kiến trúc phủ đầy cát vàng, toàn bộ tòa thành lộ ra vẻ hiêu quạnh.
Nhiên Quy nhìn tòa thành vắng lặng không một bóng người có chút nghi hoặc "Thật sự sẽ tìm được những kẻ gây nên việc kết giới bị vỡ ở đây sao?!"
Minh Quang lắc đầu "Không chắc."
Tiểu Phàm nhìn ngó xunh quanh "Vậy phải dựa vào vận may rồi!"
"Chia ra tìm kiếm đi" Minh Quang chia sáu người thành ba nhóm. Trước khi chia ra còn dặn dò "Cẩn thận, có việc hãy đốt bùa truyền âm!"
"Được!"
.
"Chúng ta phải đợi ở đây đến khi nào?"
Ở một góc khá hẻo lánh trong tòa thành hoang, hai tên ma tu mặc áo đen một kẻ đứng một kẻ ngồi như đang đợi ai đó.
Ma tu đang ngồi không kiêng nhẫn làu bàu "Khi nào người của Paimon thành mới đến đây? Chúng ta báo tin đã lâu còn chẳng thấy ai đến, không lẽ bên dưới tính bỏ mặc chúng ta sao?"
Mau tu đang đứng dáng vẻ lãnh đạm