Cây nấm nhỏ ngơ ngác nhìn Mộng Y rồi nhìn Nghịch Lan không biết mọi người đang cười cái gì.
Ăn tất cả các đòn tấn công tới nó, nghe cũng biết là một kĩ năng lợi hại rồi.
"Vậy luồn sóng linh lực kia là sao?" Mộng Y hỏi Thanh Tâm quả.
Nó cao ngạo nói "Chính là ăn không tiêu phun ra lại đó."
Mộng Y bóp bóp cái đầu nấm mềm mại của cây nấm nhỏ "Tiểu Chi thật giỏi nha."
"Chủ nhân quá khen ah!"
Nghịch Lan nhìn thấy Mộng Y cười vui vẻ như vậy khóe môi bất giác cũng cong lên.
Diệp Miên đứng phía xa nhìn hai người hai linh thảo nói chuyện vui vẻ bất giác lòng buồn buồn. Nàng ấy nhìn bóng lưng Minh Quang đang nói chuyện với Quách Bình trong lòng có chút mất mác, nàng cụt mắt xuống khe khẽ thở dài.
"Vì sao các người lại bị Huyết Liên thành đuổi giết?"
Quách Bình có chút mất tự nhiên nói "Làm sao ta biết được, ai biết bọn người Huyết Liên thành bị động kinh cái gì chứ?!"
Tiểu Phàm cười lạnh "Không phải các ngươi chọc giận người ta sao?"
"Ngươi khôbg biết thì đừng có mà nói mò!"
Tiểu Phàm nhếch môi không thèm đi ý đến gã nữa, so với tiểu sư muội của hắn Nhiên Quy sư muội đáng yêu hơn nhiều. Vậy nên Tiểu Phàm chạy đến chỗ Nhiên Quy xoát độ hảo cảm.
Minh Quang nheo mắt nhìn Quách Bình "Nếu Quách Bình sư huynh không nói thật vậy bọn ta cũng không cưỡng ép. Bọn ta vẫn còn việc phải làm, xin phép đi trước!"
Quách Bình sợ đám người Minh Quang đi rồi thì bọn hắc y nhân sẽ trở lại, bọn họ đều bị thương chắc chắn không địch nổi đám hắc y nhân đó, nhưng gã ngại mặt mũi nên không thèm xuống nước.
Minh Quang tuy rất muốn nhanh chóng tìm đám người Huyết Liên thành nhưng lại không muốn đi cùng tên ngốc Quách Bình lúc này cũng giở trò ngán chân nên không chút do dự dẫn người rồi đi.
Trời đã tối nhưng đám người Minh Quang còn chưa qua khỏi khu vực núi Tử Vi nên quyết định dừng chân trong núi một đêm. Mộng Y xét thấy ngày mai đã qua khỏi núi Tử Vi và nơi này cách Tử Vi vực nơi A Trần và Diệp Miên bỏ mạng trong nguyên tác khá xa nên thoáng yên tâm hơn chút.
Mộng Y lo sầu nhìn qua Diệp Miên rồi thu mắt lại, chắc không sao đâu!
Một đêm này Tiểu Phàm và Minh Quang canh gác để cho bốn nữ tử nghỉ ngơi. Lúc trời gần sáng cách chỗ bọn họ nghỉ ngơi không xa vang lên tiếng động kì lạ. Minh Quang và Tiểu Phàm lập tức gọi tất cả mọi người dậy.
"Có chuyện này vậy?" Nhiên Quy mơ màng hỏi.
"Không rõ, phía trước có động tĩnh, nghe rất giống của động vật nào đó." Tiểu Phàm nói.
Minh Quang hơi cau mày "Sư tỷ, tỷ ở lại bảo vệ các sư muội, đệ và Tiểu Phàm đến phía trước kiểm tra."
Nghịch Lan gật đầu.
"Sư huynh cẩn thận!" Nhiên Quy vội hô lên.
Diệp Miên từ đầu đến cuối luôn nhìn Minh Quang, tuy nhiên nàng chẳng nói gì.
Minh Quang xoa đầu Diệp Miên, mỉm cười nói "Chờ ta trở lại."
Diệp Miên gật đầu.
Mộng Y lúc này sợ hãi không thôi, khung cảnh này rất quen thuộc... Chính là đoạn trước cái chết của Diệp Miên. Đây chính là lần cuối cùng Minh Quang và Diệp Miên có thể nhìn thấy nhau trong nguyên tác.
Tim Mộng Y đập thình thịch tưởng chừng muốn nhảy ra ngoài, phải làm sao đây? Quanh co như vậy vẫn phải trở về ban đầu sao?
Mộng Y kéo tay Nghịch Lan nói nhỏ "Sư tỷ, lát nữa nếu có chuyện gì tỷ phải bảo vệ Diệp Miên nhé!"
Nghịch Lan khó hiểu nhìn nàng.
Hiện tại Mộng Y chỉ có thể trông chờ vào nữ chủ Nghịch Lan xem có thể thay đổi cốt truyện hay không chỉ cần Nghịch Lan bảo vệ tốt Diệp Miên đừng để nàng ấy đi lạc mất thì sẽ không sao... Đâu nhỉ?
"Còn muội?"
"Muội có Tiểu Chi vào Thanh Tâm quả, sẽ không sao đâu!"
Nghịch Lan nhíu mày còn tính nói gì đó Mộng Y đã ôm lấy tay nàng làm nũng "Sư tỷ, xin tỷ đấy."
Sắc mặt Nghịch Lan hơi khác thường "Muội ấy tu vi cao hơn muội..."
"Phòng ngừa vạn nhất thôi!"
Mộng Y chớp mắt "Nha?"
Nghịch Lan bất đắc dĩ thỏa hiệp