A Trần trầm mặc không nói gì.
"A Trần, đã đến lúc buông bỏ thù hận rồi! Ngươi nhập ma mà Diệp Miên chính là tâm ma của ngươi! Diệp Miên là toàn tâm toàn ý đối đãi ngươi, chỉ có ngươi suy nghĩ sai về nàng ấy. Không nói nói xa xôi, khi nảy ngươi cũng đã thấy rõ, Diệp Miên có thể vì ngươi mà mặc kệ sống chết."
Thần trí A Trần có chút không ổn định "Không... Đó là ngươi!"
"A Trần! Ngươi theo ta lâu như vậy chẳng lẽ không thấy rõ Diệp Miên đối đãi với ta như thế nào? Nàng ấy... Diệp Miên không biết cơ thể này đã thay đổi một linh hồn khác. Người mà nàng ấy toàn tâm đối đãi là A Trần không phải Mộng Y!"
A Trần im lặng.
Mộng Y thở dài "A Trần, nên buông bỏ rồi."
Thật lâu sau A Trần mới lên tiếng "Mộng Y, đa tạ ngươi nhưng ta đã giao dịch với hắn, ta không thể quay lại được nữa."
Mộng Y cau mày "Hắn? Hắn là ai?"
"Mộng Y, ngươi có thể bảo vệ Diệp Miên không? Xem như ta dùng cơ thể này làm điều kiện với ngươi."
Mộng Y mỉm cười "Ta sẽ bảo vệ nàng ấy dù không có ngươi nhắc. Nhưng hơn hết Minh Quang sẽ bảo vệ nàng ấy."
A Trần gật đầu "Vậy tốt rồi..."
"A Trần?"
A Trần mỉm cười, lúc này Mộng Y mới phát giác oán khí nơi đáy mắt A Trần đã không còn nữa "Mộng Y, ta đi đây."
Mộng Y giật mình "Ngươi đi đâu?"
"Không phải việc của ngươi, Mộng Y, xin lỗi cũng đa tạ ngươi." A Trần dừng một chút rồi đột nhiên đẩy nàng về phía sau "Trở về đi."
.
Mộng Y tỉnh lại nhìn thấy đầu tiên là vách động tối thui đang rỉ nước. Xung quanh lạnh lẽo như nằm trên băng, cả cơ thể tê buốt vì lạnh.
Mộng Y hơi động ngón tay, cố gắng ngồi dậy. Diệp Miên vốn ngồi bên cạnh nàng, nghe thấy tiếng động liền lên tiếng "A Trần?"
Xung quanh tối đen như mực, Diệp Miên đột nhiên lên tiếng dọa Mộng Y giật nảy mình. Nàng quơ quào trong tối tìm Diệp Miên "A Miên, cậu ở đâu?"
Diệp Miên tạo ra ngọn lửa nhỏ màu vàng kim chiếu đủ để cho Mộng Y nhìn thấy rõ mình "Cậu không sao chứ?"
Mộng Y lắc đầu "Không sao" lại nhìn Diệp Miên thần sắc tái nhợt tỏ ra mệt mỏi "Cậu làm sao vậy? Bị thương sao?"
Diệp Miên lắc đầu lúc này ngọn lửa màu vàng kim trên tay cũng tắt, giọng nàng ấy vang lên trong bóng tối "Chỉ là tiêu hao linh lực thôi, đợi lát sẽ tốt lên."
Mộng Y cau mày bắt lấy tay Diệp Miên trong bóng tối, cả người Diệp Miên lạnh như băng, thậm chí khi nàng cầm lấy tay nàng ấy nàng còn cảm nhận được nàng ấy run lên.
Mộng Y không hiểu vì sao lại tức giận "Diệp Miên! Cậu điên rồi sao?! Cậu muốn bị đóng băng chết hả?"
Nói đoạn nàng truyền linh lực vào cơ thể Diệp Miên sưởi ấm cơ thể nàng ấy, lại triệu hồi Thanh Tâm quả hộ thể cho cả hai.
Ánh sáng linh lực lóe lên khiến thân ảnh cả hai mờ ảo, trong bóng tối nàng nghe Diệp Miên nói "Khi nảy... Cậu không có hô hấp, tim cũng không có đập, cả cơ thể lạnh băng như người chết... Dù tớ truyền linh lực sang bao nhiêu cũng không xua tan được hàn khí, mà cậu cũng không tỉnh lại... Tớ sợ hãi..."
Khóe mắt Mộng Y cay cay, hóa ra khi nảy nàng xuất hồn. Cơ thể này vốn đã chết, khi nàng xuất hồn đi sẽ trở thành một khối thi thể không hơn không kém. Nếu như không phải đáy vực lạnh lẽo e rằng cơ thể đã bị hoại tử rồi.
"A Miên ta không sao, chẳng phải ta còn có Thanh Tâm quả hộ thể đấy ư? Ngược lại là cậu, cậu sẽ bị cạn kiệt linh lực mà chết đấy!"
Diệp Miên không nói gì nhưng giọt nước mắt nóng hổi của nàng ấy rơi xuống tay Mộng Y. Mộng Y bất giác mền giọng "A Miên, sau này đừng làm chuyện dại dột như vậy có được không? Dù có là ai cũng không xứng để cậu hủy cả sinh mệnh đâu."
Huống hồ người cậu cứu lại không phải bằng hữu thân nhất của cậu, không phải A Trần. Mà bằng hữu cậu toàn tâm tòa ý quan tâm lại muốn giết cậu. Cậu vì A Trần mà hi sinh có đáng không?!
"A Trần, ta..."
"Được rồi." Mộng Y lau nước mắt cho nàng ấy "Chúng ta mau rời khỏi đây thôi, e rằng cứ ở đây hai chúng ta sẽ bị đóng băng mất!"
Diệp Miên gật đầu, Mộng Y vận khí chữa trị cơ thể cho nàng giúp nàng hồi phục được chút ít lúc này đứng dậy cùng Mộng Y đi tìm lối ra.
Trong nguyên tác chỉ nhắc đến Vực Tử Vi trong cái chết của Diệp Miên và A Trần không có tả sâu xuống vực nên Mộng Y không biết phải làm sao mới ra khỏi đây được.
Dưới vực Tử Vi có một cái hàn đầm dài và rộng vài trăm mét, xung quanh là các động lớn nhỏ được tạo thành bởi nham thạch, tạo nên một không gian khép kín. Hai người Mộng Y Diệp Miên tìm cả buổi trời chẳng tìm thấy lối ra. Nơi thông với bên ngoài duy nhất mà hai người thấy chính là nơi bọn họ rơi xuống... Vách núi cao mấy trăm ngàn mét, khỏi cần bàn việc leo lên!
"Phải làm sao đây?" Mộng Y có chút mệt, nhiệt độ trong này phải âm đến mấy chục độ, nếu không phải nàng là người tu tiên