Nghịch Lan họ thật là Nam Cung, phụ thân của nàng ấy là một vị tướng quân tài giỏi được Phủ Dung hoàng đế trọng dụng.
Nghịch Lan từ lúc còn ở trong bụng mẹ đã được nhiều người chiếu cố. Mẫu thân nàng ấy cùng mẫu phi Kiến Uyên hứa hôn cho hai đứa trẻ trong bụng khi còn chưa biết giới tính của hai bé. Sau này Nghịch Lan sinh ra, hoàng đế còn có ý định lập nàng làm đại hoàng tử phi.
Nghịch Lan từ nhỏ đã tài giỏi, nhan sắc hơn người. Vì một số lí do nào đó hoàng đế để mắt đến nàng cũng không phải khó chấp nhận. Nam Cung tướng quân trong lòng dân rất được ưu ái, con gái duy nhất của ông lại là đệ nhất mỹ nhân kiêm đệ nhất tài nữ kinh thành. Hoàng đế ít nhiều cũng e ngại gia tộc Nam Cung này.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính! Năm Nghịch Lan vừa tròn mười tám tuổi được sư tổ Bạch Hạc Thiên Tông cũng chính là tổ tiên gia của Phủ Dung chọn. Hoàng đế lúc này mới buông tay Nghịch Lan, phong nàng làm quận chúa.
Vì thân phận Nghịch Lan đặc biệt, trên dưới Thiên Tông ngoại trừ chưởng môn thì không ai biết được quá khứ của Nghịch Lan nữa.
Tuy đã qua độ tuổi tốt nhất để tu luyện nhưng thiên phú của Nghịch Lan lại rất tốt. Thể chất thiên linh căn không nói, chỉ trong vòng một năm sau khi bái nhập Thiên Tông đã tiến vào trúc cơ.
Nàng ấy vào Thiên Tông sau này nhưng lại vượt qua cả đại đệ tử Tần Khương Xuyên dưới trướng chưởng môn. Ai ai cũng nghĩ Nghịch Lan sẽ trở thành chưởng môn đời tiếp theo nhưng lại không ngờ đến vật đổi sao dời, Nghịch Lan lại vì Minh Quang mà phá hủy đi tiền đồ sáng lạn ngay trước mắt.
Dù cho Mộng Y là kẻ trong cuộc, biết được Nghịch Lan đối với Minh Quang không có chút tình cảm nam nữ nhưng cũng không hiểu vì sao Nghịch Lan lại chọn con đường này.
Mà lúc này Mộng Y và Nghịch Lan đang đứng trước Nam Cung tướng phủ trong lòng thấp thỏm "Sư tỷ, chúng ta như này có phải quá đột ngột không?"
Đột nhiên nữ chủ dẫn nàng đến gặp cha mẹ chồng phải làm sao đây?!
Nghịch Lan xoa đầu nàng "Không cần lo lắng, có ta đây rồi!"
Mộng Y chà xát hai tay "Nhưng mà..."
Nghịch Lan khẽ cười kéo nàng vào trong "Không có nhưng mà gì cả, nếu đã đến thì hãy vào đi."
"Quận chúa! Người trở về rồi!" Gia đinh canh cửa hớt ha hớt hải chạy lại "Thật tốt quá! Tiểu nhân đi thông báo với lão gia!"
Nghịch Lan phất tay "Được rồi, nói với phụ thân và mẫu thân của ta, hôm nay ta có mang người về phủ."
Gia đinh kia vui vẻ chạy đi "Vâng!"
Mộng Y trong lòng khẩn trương không thôi, nàng đi sát bên cạnh Nghịch Lan, không dám nhìn lung tung cũng không dám nói gì.
Người hầu trong phủ nhìn thấy hai người liền thấp giọng bàn luận "Kia là đạo lữ của quận chúa sao?"
"Ngươi cũng nghe nói rồi?"
"Sáng nay Kiến Uyên công chúa náo loạn ở khách điếm như vậy, cả kinh thành đều sớm biết quận chúa có đạo lữ rồi!"
". . ."
Mộng Y kéo nhẹ vạt áo Nghịch Lan "Sư tỷ..."
"Đừng khẩn trương, cha mẹ ta không nghiêm khắc đâu."
Mộng Y phồng má gật đầu, tuy nói là vậy nhưng mà nàng làm sao không khẩn trương được chứ? Ô ô sắp ra mắt cha mẹ chồng này!
Nghịch Lan đưa Mộng Y đến đại sảnh, Nam Cung phu phụ còn chưa đến. Mộng Y ngồi trên ghế mà không biết đặt chân đặt tay ở đâu, từ trên xuống dưới đều bày vẻ khẩn trương ngoan ngoãn. Bộ dạng này của nàng chọc cho mấy người hầu trong phủ cười ha ha không thôi.
Không quá một khắc, phu phụ Nam Cung cùng nhau đến. Cha Nghịch Lan tầm khoảng năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, toàn thân phát ra khí thế uy nghiêm của một tướng quân nên có. Mẹ Nghịch Lan nhìn qua còn rất trẻ, là một mỹ nhân dịu dàng ôn nhu. Hai người tuấn nhan mỹ mạo, khí thế bất phàm như vậy khó trách Nghịch Lan lại ưu tú đến thế.
Nghịch Lan đứng dậy, lễ phép chào hỏi hai người cha mẹ đã lâu không gặp "Cha! mẹ!"
Mộng Y nắm chặt vạt áo, lúng túng cuối người một góc chín mươi độ "Mộng Y ra mắt Nam Cung tướng quân! Nam Cung phu nhân!"
Nam Cung phu nhân nhìn Mộng Y khẩn trương thành thế kia thì khóe môi hơi cong lên nhưng nhanh chóng khôi