Họ đang ở trong một căn hầm, nhưng rất rộng. Tường, sàn và trần nhà đều bằng đá, đổ dốc xuống một cái rãnh ở giữa phòng. Ở đây chỉ có một ô cửa sổ nằm cao cao trên tường. Không có cánh cửa nào khác ngoài cái họ vừa đi qua. Nhưng những điều đó không khiến Tessa muốn ngừng thở.
Nơi này là một trại giết mổ. Những cái bàn gỗ dài chạy dọc theo căn phòng. Những thi thể trắng ởn, bị cắt xẻo nằm trên đó. Mỗi cái xác lại có một vết rạch hình chữ Y trên ngực và những cái đầu oặt ra khỏi bàn, mái tóc những người phụ nữ đổ dài xuống sàn giống như những cái chổi. Ở cái bàn giữa là một chồng dao và thiết bị máy móc dính máu khô – những bánh răng bằng đồng và cưa bằng bạc.
Tessa đưa tay lên che miệng để ngăn tiếng hét chực bật ra. Cô nếm thấy vị máu khi cắn vào tay mình. Will dường như không để ý; mặt anh trắng bệch nhìn quanh, miệng lầm bầm gì đó Tessa nghe không rõ.
Cánh cửa sắt thình thình rung động như bị gì đó lao vào. Tessa bỏ bàn tay chảy máu xuống và hét gọi. “Anh Herodale!”
Anh quay lại đúng lúc cánh cửa rung lên lần nữa. Một giọng nói vọng tới từ phí bên kia. “Gray! Ra ngay, chúng tôi sẽ không làm hại cô.”
“Họ nói dối đấy,” Tessa vội nói.
“Ồ, em nghĩ vậy sao?” Với giọng tràn ngập sự chế giễu hết mức con người có thể, Will nhét viên đá phù thủy vào túi và nhảy lên cái bàn giữa để đầy những thiết bị máy móc dính máu. Anh cúi xuống cầm cái bánh răng bằng đồng lên và thử ước lượng sức nặng của nó. Anh kêu lên một tiếng để lấy sức rồi phi nó ra cửa sổ; kính vỡ tan và Will cất cao giọng: “Henry! Henry! Em cần anh giúp!”
“Henry là ai?” Tessa hỏi, nhưng đúng lúc đó cánh cửa rung lên lần thứ ba và một vết rạn nhỏ xuất hiện trên tấm sắt. Rõ ràng cửa sẽ không cầm chân Chị Em Hắc Ám được lâu hơn. Tessa chạy tới bàn và cầm bừa một món vũ khí lên – đó là lưỡi cưa thường được người ta dùng để cắt
xương. Cô quay phắt lại, cầm chặt lấy nó khi cánh cửa bật mở.
Chị Em Hắc Ám đứng tại cửa – bà Dark cao và xương xẩu như cây cời than trong chiếc váy dạ hội màu xanh vỏ chanh và bà Black với gương mặt đỏ lựng, đôi mắt nheo lại. Một quầng tia lửa xanh bao lấy họ, giống như những bông pháo hoa nhỉ xíu. Họ nhìn qua Will đang đứng trên bàn với con dao bạc rút ra từ thắt lưng ra cầm trên tay với Tessa. Đôi môi như sợi chỉ đỏ trên gương mặt trắng xanh của bà Black nhoẻn thành một nụ cười. “Gray bé nhỏ,” bà ta nói. “Cô nên biết đường mà không bỏ chạy chứ. Chúng tôi đã nói chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô dám chạy nữa rồi mà…”
“Vậy là đi! Đánh chết tôi đi. Giết tôi đi. Tôi không quan tâm!” Tessa hét lên và hài lòng khi thấy vẻ hơi giật mình của Chị Em Hắc Ám. Trước đây cô sợ họ nên không dám ho he gì. “Tôi sẽ không để các bà trao tôi cho Ông Chủ đâu! Tôi thà chết còn hơn!”
“Gray yêu quý, không ngờ miệng lưỡi cô sắc sảo tới vậy,” bà Black nói. Bà ta thận trọng tháo găng tay phải và đó là lần đầu tiên Tessa được thấy bàn tay trần của bà ta. Nước da xám dày bịch như chân voi với bộ vuốt dài đen sì. Chúng trông sắc như dao. “Có lẽ nếu chúng tôi cắt đầu cô ra, cô sẽ biết điều hơn.”
Bà ta tiến về phía Tessa… và bị Will nhảy xuống chặn đường. “Malik,” anh nói và lưỡi dao sáng lên như một ngôi sao.
“Này nhóc Thợ Săn Bóng Tối, liệu hồn mà tránh đường ra cho ta,” bà Black nói. “Và mang con dao thiên thần đi cùng. Đây không phải trận chiến của bay.”
“Bà sai rồi,” Will nheo mắt. “Tôi được nghe vài điều về bà. Những lời đồn lan trong Thế Giới Ngầm tựa như một dòng chất độc đáng sợ. Tôi nghe nói chị em bà sẵn sàng trả khá hời để mua các thi thể, và các bà không quan tâm xem người ta lấy chúng từ đâu.”
“Sao bay phải làm ầm lên vì mấy cái xác người phàm chứ?” Bà Dark cười khúc khích và tiến tới bên cạnh em gái, để Will, với lưỡi dao sáng chói, đứng chắn giữa Tessa và hai người phụ nữ kia. “Nhóc Thợ Săn Bóng Tối, chúng ta không định tranh cãi với bay, trừ khi bay muốn. Bay đã xâm phạm lãnh địa của chúng tôi và phá vỡ luật Hiệp Uớc. Chúng ta có thể báo với Clave…”
“Tuy Clave không đồng tình với việc xâm phạm gia cư, nhưng họ càng không thích thấy cảnh con người bị chặt đầu và lột da. Họ rất ghét chuyện đó,” Will nói.
“Con người?” Bà Dark phun phì phì. “Người phàm mới đúng. Bay chẳng quan tâm gì tới họ hơn chúng ta đâu.” Đoạn, bà ta nhìn Tessa. “Cậu ta đã nói với cô rằng mình là gì chưa? Cậu ta không phải người…”
“Bà mới vậy ấy,” Tessa run run nói.
“Và cô ta nói cho cậu biết cô ta là gì chưa?” Bà Black hỏi Will. “Về khả năng của cô ta nữa.”
“Nếu phải đoán,” Will đáp, “Tôi nghi nó có liên quan đến Ông Chủ.”
Bà Dark nghi hoặc. “Bay biết Ông Chủ sao?” Bà ta liếc nhìn Tessa. “À, ta hiểu. Đó là cô ta nói cho bay nghe. Nhóc thiên thần ơi, Ông Chủ nguy hiểm hơn bay tưởng nhiều. Và ông ta đã đợi người có khả năng như Tessa từ rất lâu rồi. Bay có thể nói nhờ có ông ta mà Tessa có mặt trên
cõi đời này…”
Lời nói của bà ta bị ngắt ngang khi toàn bộ bức tường phía đông sụp đổ. Tessa thấy nó thật giống cảnh tượng bức tường Jericho sụp xuống trong cuốn Kinh thánh cũ của mình. Một lúc trước bức tường còn ở đó vậy mà lát sau đã không còn. Thế vào đó là một lỗ hổng hình chữ nhật đang bốc bụi vữa lên mù mịt.
Bà Dark ré lên và nắm váy bằng bàn tay xương xẩu. Rõ ràng cũng giống như Tessa, bà ta không hề nghĩ bức tường sẽ sụp xuống.
Will nắm lấy tay Tessa và kéo cô lại, dùng cơ thể che chắn cho cô khi những mảnh đá và vữa rơi xuống. Trong lúc ấy, cô vẫn nghe thấy tiếng hét của