Kẻ đổi dạng. Anh ta biết cô là gì. Cô nhìn theo mà tim đập dồn khi anh ta đi ra và đóng cửa lại. Không hiểu sao Tessa biết nếu cô lại thử mở cửa, cô sẽ thấy nó bị khóa. Chỉ có điều lần này cô không còn muốn chạy nữa.
Đầu gối cô mất lực như đã tự dung hóa thành nước. Cô ngồi sụp xuống một chiếc ghế lớn cạnh giường.
“Anh ta nói gì với em?” Branwell hỏi và tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Chiếc váy chị mặc quá rộng so với khổ người nhỏ nhắn, và Tessa không biết cô ta có mặt áo lót bên trong không, còn cổ tay chị nhỏ như trẻ con.
Tessa lắc đầu và đan tay đặt lên lòng để Branwell không thấy những ngón tay đang run rẩy của cô.
Branwell tò mò nhìn cô. “Trước hết,” chị nói, “cứ gọi chị là Charlotte nhé Gray. Mọi người trong Học Viện đều gọi vậy. Thợ Săn Bóng Tối bọn chị không coi trọng lễ tiết lắm đâu.”
Tessa gật đầu và cảm thấy hai má đỏ ửng. Thật khó đoán Charlotte bao nhiêu tuổi; dáng người chị nhỏ nhắn nên trông có vẻ trẻ trung; nhưng vẻ quyền uy toát ra từ chị khiến Tessa cảm thấy chị hơn tuổi cô rất nhiều, và cô không nên gọi chị bằng tên thường gọi. Nhưng như dì Harriet nói, Nhập gia phải…
“Charlotte,” Tessa thử gọi.
Branwell – Charlotte – mỉm cười và dựa người vào ghế. Tessa hơi ngạc nhiên khi thấy chị có những hình xăm màu đen. Một người phụ nữ xăm mình! Dấu ấn của chị giống của Will: ngay bên dưới phần tay áo ôm sát bàn tay trái là một hình xăm con mắt đang mở. “Thứ hai, chị đã biết một chút về em, Theresa Gray ạ.” Chị vẫn đều đều nói như trước, nhưng đôi mắt hiền lành lại sáng lên ánh nhìn sắc như mũi kim. “Em là người Mỹ. Em đến từ thành phố New York tới Luân Đôn để tìm anh trai sau khi anh ta gửi cho em một tấm vé tàu. Tên anh ta là Nathaniel.”
Tessa ngồi im. “Làm sao chị biết?”
“Chị biết Will tìm thấy em trong nhà của Chị Em Hắc Ám,” Charlotte nói. “Chị biết em đã nhắc tới một Ông Chủ nào đó sắp tới tìm em. Chị biết em không biết Ông Chủ là ai. Và chị biết trong trận chiến với Chị Em Hắc Ám, em đã bất tỉnh và được đưa tới đây.”
Những lời nói của Charlotte tựa như một chiếc chìa khóa hé mở cánh cửa. Đột nhiên Tessa nhớ ra tất cả: Cô nhớ đã cùng Will chạy trong hàhn lang; nhớ cánh cửa sắt và căn phòng bết vết máu khô; nhớ bà Black, đầu bị thương nặng, nhớ Will đã phi dao…
“Bà Black,” cô thì thầm.
“Chết rồi,” Charlotte nói. “Chết thật rồi.” Chị dựa vai vào lưng ghế, chị quá nhỏ nên chiếc ghế cao vượt lên, khiến chị trông như một đứa trẻ ngồi trong ghế của bố mẹ.
“Còn bà Dark?”
“Trốn mất. Bọn chị đã tìm khắp nhà và khu vực lân cận, nhưng không thấy dấu vết của bà ta.”
“Khắp nhà ạ?” Giọng Tessa hơi run. “Và không ai ở đó? Không ai còn sống, hay… hay đã chết ư?”
“Bọn chị không tìm ra anh trai em, Gray ạ,”Charlotte nói. Giọng chị rất nhẹ nhàng. “Không có trong nhà hay bất kỳ tòa nhà kế cạnh nào.”
“Chị… chị đã tìm anh ấy?” Tessa bối rối.
“Bọn chị không đi tìm anh ta,” Charlotte nói. “Nhưng bọn chị tìm thấy những bức thư của em.”
“Thư của em?”
“Những bức thư em viết nhưng chưa từng gửi cho anh trai,” Charlotte nói. “Được gấp đặt dưới đệm.”
“Chị đọc chưa?”
“Bọn chị phải đọc” Charlotte vẫn nói bằng giọng dịu dàng như cũ. “Chị xin lỗi. Bọn chị không thường mang cư dân Thế Giới Ngầm, hay bất cứ ai không phải Thợ Săn Bóng Tối về Học Viện. Điều đó có thể khiến bọn chị gặp họa. Bọn chị cần biết em không hề nguy hiểm.”
Tessa quay đầu sang bên. Khi biết người phụ nữ lạ mặt này đã đọc những suy nghĩ thầm kín nhất, những mơ mộng, hi vọng và sợ hãi của cô, trong cô dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Mắt cô cay cay, nước mắt trực trào ra và cô cố kìm lại bằng bất cứ giá nào.
“Em đang cố không khóc,” Charlotte nói. “Nếu nhìn vào vùng sáng em sẽ thấy dễ kiềm nước mắt hơn. Thử nhìn đèn phù thủy xem nào.”
Tessa quay sang chăm chú nhìn viên đá trong tay Charlotte. Ánh sáng của nó chiếu