“Làm lại đi,” Will đề nghị. “Cứ đi từ đầu tới cuối phòng xem. Bọn anh sẽ nói nếu thấy thuyết phục.”
Tessa thở dài. Đầu cô ong ong và đáy mắt cũng vậy. Thật mệt mỏi khi phải học cách giả làm ma cà rồng.
Đã hai ngày trôi qua kể từ chuyến viếng thăm của tiểu thư Belcourt, và Tessa đã dành hầu hết thời gian để bắt chước sao cho giống ả ma cà rồng kia nhất, nhưng không mấy thành công. Cô vẫn thấy mình chỉ lướt trên tâm trí Camille, không thể tiến vào và nắm bắt suy nghĩ. Chính vì thế cô chẳng biết phải đi đứng, nói năng hay biểu cảm thế nào khi gặp các ma cà rồng tham dự tiệc của de Quincey – những kẻ Camille chắc chắn biết rất rõ, và Tessa cũng mong mình biết vậy. Giờ cô đang trong thư viện, dành suốt mấy giờ sau bữa trưa để luyện cách đi như lướt kì lạ của Camille, và nói bằng cái giọng kéo dài cẩn trọng như cô ta. Cô đeo chiếc ghim cài mà một trong những người kí sinh của Camille, gã nhỏ thó nhăn nheo tên Archer, đã mang tới cùng một cái hộp. Trong đó đặt một chiếc váy để Tessa mặc tới bữa tiệc của de Quincey, nhưng nó quá nặng và lộng lẫy để mặc ban ngày. Tessa luyện tập với chiếc váy màu xanh trắng của mình, nhưng có điều nó quá bó ngực và lỏng eo mỗi khi cô biến thành Camille.
Jem và Will đã án ngữ trên một chiếc bàn dài đằng sau thư viện để giúp đỡ và đưa ra lời khuyên, nhưng cô lại thấy họ như đang mỉa móc sự kinh ngạc của cô. “Khi đi, em nhấc chân cao quá,” Will tiếp tục. Anh đang mải dùng vạt áo trước cọ bóng quả táo, và có vẻ không thấy Tessa đang lườm mình. “Camille di chuyển nhẹ nhàng như con nai trong rừng, chứ không phải như vịt trên cạn.”
“Em không đi như vịt.”
“Anh thích vịt,” Jem nhận xét rất khách quan. “Nhất là những con ở công viên Hyde.” Anh liếc nhìn Will; cả hai cậu con trai đều đang đung đưa chân ngồi trên bàn. “Nhớ lần bồ cố thuyết phục tôi cho lũ vịt trời ăn bánh nhân thịt để xem có thể tạo ra giống vịt ăn thịt không chứ?”
“Chúng cũng ăn mà.” Will hồi tưởng. “Lũ quỷ nhỏ khát máu đó. Đừng bao giờ tin vịt.”
“Xin lỗi,” Tessa nói. “Nếu các anh không định giúp em, cả hai có thể đi. Em không định nghe các anh nói huyên thuyên về lũ vịt.”
“Sự thiếu kiên nhẫn của em,” Will nói, “thật chẳng ra dáng tiểu thư gì cả.” Anh vừa cười toe toét với cô vừa cắn táo. “Có lẽ bản chất ma cà rồng của Camille là cương quyết chăng?”
Giọng anh ngập ý đùa. Tessa thấy thật lạ. Chỉ vài ngày trước anh đã giận cô, sau đó căng thẳng xin cô giúp giấu việc Jem ho ra máu. Và giờ anh đang trêu chọc cô như thể cô là bạn của em gái anh, một người anh biết rõ, có lẽ quan tâm đến, nhưng không có chút cảm xúc bối rối nào. Tessa cắn môi – và nhăn mặt trước cảm giác đau đột ngột. Răng nanh của Camille – của cô – bị khống chế bởi một bản năng cô không thể hiểu. Chúng dường như dài ra không hề báo trước, chỉ khi nó đột ngột cắm vào lớp da môi mỏng manh, cô mới nhận thấy sự hiện diện của chúng. Cô nếm thấy vị máu – máu của cô, mặn và nóng. Cô ấn ngón tay lên môi; khi cô rụt tay lại, những ngón tay đã dính máu.
“Kệ nó đi,” Will nói, đặt quả táo xuống và đứng dậy. “Nó sẽ lành nhanh thôi.”
Tessa đưa lưỡi chạm vào cái răng nanh bên trái. Nó đã thụt vào thành cái rằn bình thường. “Em không hiểu sao chúng lại trồi ra vậy!”
“Đói,” Jem nói. “Em có nghĩ tới máu không?”
“Không.”
“Em có nghĩ tới ăn thịt anh không?”
“Không!”
“Không ai trách em đâu,” Jem nói.