Tessa thấy Henry nổi bật với mái tóc đỏ giữa những Nephilim. Charlotte cũng ở đó, ăn mặc như đàn ông trong bộ đồ chiến đấu màu đen, hệt như những người phụ nữ trong cuốn sách Thợ Săn Bóng Tối của Tessa. Chị trông nhỏ nhắn, kiên định và dũng mãnh kì lạ. Và ở đó có Jem. Bộ đồ đi săn khiến anh thêm trắng giật mình, và những Ấn Ký đen trên da anh nổi bật như mực trên giấy. Trong đám đông, cô nhận ra Gabriel Lightwood cùng ông bố Benedict, Highsmith mảnh dẻ tóc đen, và sải bước sau họ là Magnus với những tia lửa xanh bay lên từ bàn tay.
Will thở ra và chút sắc màu đã trở lại với gương mặt anh. “Anh không chắc họ sẽ tới,” anh lầm bầm, “nhất là khi máy Lân Tinh hoạt động thế này.” Anh không nhìn những người bạn và quay sang bảo Tessa, “Tới chỗ anh trai em đi,” anh nói. “Như vậy em sẽ tránh được chốn hỗn loạn nhất. Anh mong vậy.”
Anh quay người rời đi mà không buồn liếc lại. Các ma cà rồng còn lại, những kẻ sống sót sau trận hỏa hoạn - hay bởi Will - bị dồn vào giữa vòng bao vây của các Thợ Săn Bóng Tối. De Quincey đứng vượt trội trong nhóm, gương mặt méo mó vì giận; áo hắn đỏ vết máu - của hắn hay của người khác, cô không rõ. Những ma cà rồng khác líu ríu sau lưng hắn như lũ gà con nấp sau cánh gà mẹ, trông vừa dữ tợn vừa khốn khổ.
“Luật,” de Quincey rít lên khi Benedict Lightwood tiến tới cùng lưỡi kiếm sáng loáng khắc các chữ rune đen thẫm. “Luật bảo vệ chúng tôi. Chúng tôi đầu hàng. Luật…”
“Các vị đã phạm Luật,” Benedict nói. “Vì vậy Luật không còn bảo vệ các vị. Hình phạt là cái chết.”
“Một người phàm,” de Quincey nói và liếc về phía Nathaniel. “Một người phàm cũng vi phạm Luật Hiệp Ước…”
“Luật không áp dụng với người phàm. Họ không cần tuân theo luật lệ của cái thế giới họ không biết tới.”
“Hắn là thứ vô giá trị,” de Quincey nói. “Anh không biết hắn vô giá trị tới mức nào đâu. Anh thật sự muốn phá vỡ mối liên minh của chúng ta chỉ vì một người phàm vô giá trị?”
“Đó không chỉ là một người phàm!” Charlotte hét lên, và chị rút tờ giấy Will lấy từ thư viện ra khỏi áo. Tuy cô không thấy nhưng hẳn Will đã đưa nó cho chị. “Những câu chú này là sao? Anh nghĩ chúng tôi sẽ không tìm ra chúng sao? Loại… loại ma thuật này bị Hiệp Ước nghiêm
cấm!”
Gương mặt bình thản của de Quincey lộ ra một chút ngạc nhiên. “Cô tìm thấy nó ở đâu?”
Môi Charlotte mím chặt thành một đường mảnh. “Không quan trọng.”
“Dù cô nghĩ mình biết gì…” de Quincey bắt đầu.
“Chúng tôi biết đủ rồi!” Giọng Charlotte tràn ngập tức giận. “Chúng tôi biết anh thù ghét chúng tôi! Chúng tôi biết mối quan hệ đồng minh giữa chúng ta chỉ là giả!”
“Và giờ ghét Thợ Săn Bóng Tối là vi phạm Luật Hiệp Ước sao?” De Quincey nói, nhưng giọng hắn không còn ngạo báng nữa. Hắn có vẻ rối trí.
“Đừng đùa với chúng tôi,” Benedict quát. “Sau những gì chúng tôi làm cho anh, sau khi chúng tôi thông qua Hiệp Định thành Luật… Vì sao? Chúng tôi đã cố khiến các anh bình đẳng với chúng tôi…”
Gương mặt de Quincey cãi lại. “Bình đẳng? Anh không biết từ đó có nghĩa gì. Anh không thể từ bỏ nhận thức của anh, niềm tin của anh rằng anh ở đẳng cấp vượt trội nên chẳng quan tâm điều đó có nghĩa gì? Vị trí của chúng tôi trong Hội Đồng đâu? Đại sứ quán của chúng tôi ở Idris đâu?”
“Nhưng điều đó… điều đó thật nực cười,” Charlotte nói, dù chị đã tái mặt.
Benedict sốt ruột nhìn Charlotte. “Và không thích đáng. Những chuyện đó không thể thứ lỗi của hành vi của anh, de Quincey ạ. Khi anh ngồi hội bàn với chúng tôi, anh giả như thích hòa bình, nhưng sau lưng chúng tôi, anh phạm Luật và cười nhạo sức mạnh của chúng tôi. Hãy đầu hàng và khai tất cả, và chúng tôi sẽ để nhóm của anh sống. Hoặc không, sẽ chẳng có chút khoan hồng nào hết.
Một ma cà rồng khác lên tiếng. Đó là gã đã trói Nathaniel vào ghế, với mái tóc đỏ lửa và gương mặt giận dữ. “Nếu chúng tôi cần thêm bằng chứng cho thấy Nephilim chưa từng thực hiện lời hứa đình chiến, thì nó ở ngay đây. Các Thợ Săn Bóng Tối dám tấn công chúng tôi, và chính các anh sắp gây ra một trận chiến đấy.”
Benedict chỉ cười. “Vậy để trận chiến bắt đầu đi,” ông ta nói và phi con