Khi họ tới Học Viện, Sophie và Agatha đã cầm đèn đợi trước cửa. Tessa mệt mỏi chuệnh choạng rời xe ngựa, ngạc nhiên - và biết ơn – khi Sophie chạy tới dìu cô lên bậc tam cấp. Charlotte và Henry nửa bế nửa khiêng Nathaniel. Đằng sau họ, cỗ xe ngựa chở Will và Jem lọc cọc đi qua cổng, giọng Thomas vang trong cơn gió đêm lành lạnh chào đón họ. Jessamine không thấy bóng dáng đâu, nhưng Tessa không ngạc nhiên lắm.
Họ đưa Nathaniel vào một phòng ngủ rất giống của Tessa - cũng có những đồ nội thất tối màu có vẻ nặng nề, cũng có chiếc giường lớn và một tủ quần áo. Khi Charlotte và Agatha đặt Nathaniel xuống giường, Tessa ngồi sụp xuống cái ghế bên cạnh, người hâm hấp nóng vì lo lắng và kiệt sức. Những giọng nói - những giọng nói ôn tồn trong phòng bệnh - nhảy múa trong đầu cô. Cô nghe Charlotte nói gì đó về các Tu Hyunh Câm, và Henry an ủi. Rồi bỗng Sophie ngồi xổm bên cô và giục cô uống thứ nước nóng có vị chua chua ngọt ngọt khiến cô dần hồi phục năng lượng. Chỉ một lát sau cô đã có thể ngồi thẳng và ngó quanh một chút, ngạc nhiên khi trong phòng chẳng còn ai ngoài cô và anh trai.
Mọi người đều đi hết.
Cô cúi nhìn Nathaniel. Anh nằm im, gương mặt bị bầm dập, mái tóc bết đổ lên gối. Tessa không thể không nhớ lại người anh trai luôn ăn mặc chỉn chu trong kí ức, mái tóc vàng luôn được chải vào nếp, giày và cổ tay áo không dính chút bẩn. Nathaniel này không giống người đã xoay vòng cô em gái trong một điệu nhảy tại phòng khách và khẽ ngâm nga hát yêu đời.
Cô nhoài người tới, định nhìn kỹ gương mặt anh hơn và thoáng liếc thấy gì đó khẽ chuyển động. Cô quay đầu và chỉ thấy mình trong tấm gương ở bức tường đối diện. Trong chiếc váy của Camille, cô giống một đứa trẻ mặc đồ người lớn. Cô quá gầy trong chiếc váy được thiết kế để tôn dáng người. Cô giống một đứa trẻ - một đứa trẻ ngu ngốc. Thể nào mà Will…
“Tessie?” giọng Nathaniel yếu ớt ngay lập tức đánh tan suy nghĩ về Will. “Tessie, đừng bỏ anh. Anh nghĩ anh bị bệnh rồi.”
“Nate.” Cô với lấy tay anh và nắm chặt. “Anh ổn rồi. Anh sẽ ổn thôi. Họ đã gọi bác sĩ…”
“‘Họ’ là ai?” Giọng anh nghe giống một tiếng thét khe khẽ. “Chúng ta đang ở đâu? Anh không biết nơi này.”
“Đây là Học Viện. Ở đây anh sẽ được an toàn.”
Nathaniel chớp mắt. Mắt anh thâm quầng còn môi bị đóng một lớp vảy trông như máu khô. Mắt anh đang đảo khắp nơi nhưng không tập trung nhìn gì. “Thợ Săn Bóng Tối.” Anh thở hắt ra. “Anh không nghĩ họ thực sự tồn tại… Ông chủ,” Nathaniel đột ngột thì thầm và Tessa thấy căng thẳng. “Ông ta nói họ là Luật. Ông ta bảo phải sợ họ. Nhưng thế giới này làm gì có luật. Không có hình phạt… chỉ có giết và bị giết.” Anh lên giọng. “Tessie, anh rất xin lỗi… về mọi chuyện…”
“Ông Chủ. Ý anh là de Quincey?” Tessa hỏi nhưng Nate nấc lên một tiếng rồi hoảng hốt nhìn ra sau cô. Tessa thả tay anh ra rồi ngoái lại xem anh đang nhìn gì.
Charlotte im lặng bước vào phòng. Chị vẫn mặc trang phục nam giới, dù đã khoác thêm chiếc áo choàng dài kiểu cổ điển có hai khuy móc trên cổ. Chị trông rất nhỏ, một phần vì Tu Huynh Enoch đang đứng cạnh chị, đổ cái bóng lớn dọc căn phòng. Anh ta vẫn mặc chiếc áo choàng da dê như trước, dù giờ anh sử dụng cây gậy màu đen với đầu gậy hình đôi cánh đen. Anh kéo mũ, che đi khuôn mặt.
“Tessa,” Charlotte nói. “Em còn nhớ Tu Huynh Enoch chứ? Anh ấy tới để giúp Nathaniel.”
Rú lên một tiếng như tiếng động vật, Nate nắm lấy cổ tay Tessa. Cô bối rối nhìn anh. “Nathaniel? Sao thế?”
“De Quincey đã kể về họ,” Nathaniel thở dốc. “Gregori - Tu Huynh Câm. Họ có thể giết người bằng ý nghĩ.” Anh rùng mình. “Tessa.” Giọng anh hạ xuống thành tiếng thì thầm. “Nhìn mặt nó kìa.”
Tessa nhìn. Trong khi cô nói chuyện với anh trai, Tu Huynh Enoch đã im lặng vén mũ xuống. Ánh đèn phù thủy chiếu tỏ hai hốc mắt và cả những vết chỉ khâu đỏ sậm quanh miệng anh ta.
Charlotte tiến lên một bước. “Nếu Tu Huynh Enoch có thể xem bệnh cho anh Gray…”
“Không!” Tessa hét lên. Cô giằng tay khỏi tay Nate rồi đứng chắn giữa anh trai và hai vị khách. “Đừng chạm vào anh ấy.”
Charlotte bối rối sựng lại. “Tu Huynh Enoch là bác sĩ giỏi nhất của bọn chị. Không có Tu Huynh Enoch, Nathaniel…” Chị lạc giọng. “Ờ, bọn chị sẽ chẳng thể giúp anh ta.”
Gray.
Mất một lúc, Tessa mới nhận ra tên mình không được nói thành lời. Thay vào đó, nó như một khúc hát bị lãng quên đang vang lên trong đầu cô. Chỉ có điều nó không phải tiếng lòng của cô. Đây là một suy nghĩ xa lạ, thù địch - của người khác. Giọng của Tu Huynh Enoch. Đây là cách anh ta nói chuyện với cô lúc rời phòng vào ngày đầu tiên cô tới Học Viện.
Gray, tôi thấy rất thú vị, Tu Huynh Enoch tiếp tục, khi