“Cô Tessa.” Đó là giọng Sophie. Tessa ngoái lại thấy cô ấy đang đứng tại ngưỡng cửa với ngọn đèn đong đưa trên tay. “Cô ổn chứ?”
Tessa cực kì mừng rỡ khi thấy cô gái kia. Cô rất cô đơn. “Tôi không sao. Nhưng Henry đã đuổi theo chúng, còn Charlotte…”
“Họ sẽ ổn thôi.” Sophie đặt tay lên khuỷu tay Tessa. “Nào, chúng ta vào trong thôi cô. Cô chảy máu kìa.”
“Vậy sao?” Bối rối, Tessa chạm tay lên trán; chúng dính máu đỏ sậm. “Chắc tôi ngã đập đầu vào bậc thềm ấy mà. Tôi chẳng cảm nhận thấy gì hết.”
“Cô bị choáng đó,” Sophie bình tĩnh nói, và Tessa bỗng nghĩ Sophie đã phải làm công việc băng bó những vết thương, lau sạch máu bao nhiêu lần trong thời gian làm công ở đây rồi. “Đi nào, và tôi sẽ băng đầu cho cô.”
Tessa gật. Ngoái nhìn lần cuối về vụ tàn phá trên sân, cô để Sophie dẫn mình trở lại Học Viện. Những chuyện xảy ra sau đó cô chẳng nhớ mấy. Sau khi Sophie đưa cô lên tầng và ngồi vào chiếc ghế tựa ở phòng khách, cô ấy đi ra và trở lại sau một lát với Agatha. Bà ấn một cái cốc âm ấm vào tay Tessa.
Ngay khi ngửi thấy mùi cô đã biết đó là gì - rượu brandy pha nước. Cô nghĩ tới Nate và ngần ngại, nhưng sau khi đã uống vài ngụm, mọi thứ bắt đầu tập trung hơn. Charlotte và Henry trở lại, mang theo cái mùi của kim loại và giao đấu. Charlotte mím môi, bỏ vũ khí xuống bàn và gọi Will. Anh không đáp, nhưng Thomas trả lời và vội vàng đi theo hành lang, áo khoác dính vết máu, và nói với chị rằng Will đang ở cùng Jem, và Jem sẽ ổn thôi.
“Nó làm bị thương anh ấy, và mất chút máu,” Thomas nói và vuốt mái tóc nâu rối bù. Anh nhìn Sophie trong khi nói. “Nhưng cậu Will đã vẽ iratze cho anh ấy…”
“Còn thuốc?” Sophie vội hỏi. “Cậu ấy có thuốc rồi chứ?”
Thomas gật đầu và đôi vai đang dồ lại của Sophie thả lỏng đôi chút. Ánh nhìn của Charlotte cũng dịu đi. “Cảm ơn Thomas,” chị nói. “Cậu có thể giúp tôi xem Will còn cần gì nữa không nhé?”
Thomas gật đầu và đi ra hành lang sau khi ngoái nhìn Sophie lần cuối. Cô ấy có vẻ không để ý. Charlotte ngồi xuống cái trường kỉ đối diện Tessa. “Tessa, em kể chuyện xảy ra được không?”
Tessa cầm chặt cái cốc, những ngón tay lạnh không hề nhận được chút hơi ấm nào và rùng mình. “Chị có bắt được đám người máy chạy thoát chứ? Cái… chúng là gì cũng kệ. Những con quái vật bằng kim loại chăng?”
Charlotte buồn bã lắc đầu. “Bọn chị đuổi theo chúng ra đường, nhưng chúng biến mất ở cầu Hungerford. Henry nghĩ vụ này có dính dáng tới phép thuật.”
“Hoặc một đường hầm bí mật,” Henry nói. “Anh cũng nhắc đến một đường hầm bí mật đó, bà xã.” Anh nhìn Tessa. Gương mặt thân thiện của anh dính vệt máu và dầu, áo gi-lê sáng màu bị rách tơi tả. Anh trông giống một cậu nam sinh bị thương. “Gray, em có thấy chúng đi ra từ một đường hầm không?”
“Không,” Tessa thì thào. Sau đó, cô hắng giọng, uống thêm một ngụm đồ uống Agatha đã đưa và đặt cốc xuống trước khi thuật lại toàn bộ: cây cầu, gã xà ích, cuộc rượt đuổi, lời tạo vật đó nói, cách chúng ào ào vào cổng Học Viện. Charlotte lắng nghe với gương mặt trắng bệch cứng đờ, ngay cả Henry cũng lộ vẻ ủ ê. Sophie, ngồi im trên ghế, cũng lắng nghe với vẻ căng thẳng như của một cô nữ sinh.
“Chúng nói đây là lời tuyên chiến,” Tessa kết thúc. “Rằng chúng sẽ tới trả thù chúng ta - chắc là trả thù anh chị - vì chuyện với de Quincey.”
“Và tạo vật đó nhắc đến hắn bằng biệt danh Ông Chủ?” Charlotte hỏi.
Tessa mím môi để không run. “Vâng. Hắn nói Ông Chủ muốn em và rằng hắn được cử đến để đưa em về.