Will lao qua khung vòm chia cách tiền phòng và căn phòng sau… rồi dừng lại. Jem đã ở đó và bối rối nhìn quanh.
Căn phòng không có một lối thoát nào khác, còn bà Dark lại không thấy đâu.
Nhưng căn phòng không hề trống trải chút nào. Hẳn đây từng có thời là phòng ăn, với những bức chân dung lớn treo trên tường, dù chúng bị xé tới khó lòng nhận ra nổi. Một chùm đèn pha lê cỡ lớn treo trên cao bám đầy mạng nhện trông như loại rèm đăng ten thời xưa. Có lẽ ngày xưa bên dưới nó có một cái bàn lớn. Giờ nó lắc lư trên một sàn đá cẩm thạch được vẽ đầy những biểu tượng dùng trong nghi lễ gọi hồn - một ngôi sao năm cánh nằm trong một vòng tròn bao bởi một hình vuông. Bên trong ngôi sao năm cánh đó là bức tượng quỷ xấu xí với đôi chân biến dạng và bàn tay móng vuốt. Sừng mọc ra từ đầu nó.
Quanh căn phòng đầy những chứng tích của ma thuật - xương, lông vũ, các mẩu da, những vũng máu sủi tăm như sâm panh. Có những cái lồng rỗng kê dọc hai bên phòng, và một cái bàn thấp để đầy những con dao dính máu, cùng những cái bát đá đựng thứ chất lỏng không hay ho gì. Giữa những cánh sao là những chữ rune và những dòng chữ nguệch ngoạc khiến Will đau mắt. Chúng trái ngược với chữ rune trong Sách Xám, những biểu tượng mang ý nghĩa yên bình và tươi sáng. Đây là những biểu tượng gọi hồn nói về sự hủy diệt và chết chóc.
“Jem,” Will nói, “đây không phải là phép trói buộc. Đây là lễ gọi hồn.”
“Bà ta bảo muốn gọi hồn em gái còn gì?”
“Đúng, nhưng chỉ vậy thôi.”
Jem không đáp; anh dường như đang chú ý vào gì đó bên kia phòng. “Có con mèo kìa,” anh vừa chủ vừa thì thào. “Trong cái lồng đằng kia ấy.”
Will nhìn theo hướng bạn mình chỉ. Qủa nhiên, ở đó có một con mèo đang nép trong cái lồng bên tường. “Và?”
“Nó còn sống.”
“Nó là mèo mà James. Chúng ta còn nhiều vấn đề lớn hơn nhiều…”
Nhưng Jem đã đi mất. Anh tới mở lồng và nhìn vào. Đó có vẻ là một con mèo Ba Tư lông xám mặt tịt, mắt vàng đang gườm gườm nhìn Jem. Đột nhiên nó cong người và phì phì ầm ĩ , đôi mắt dán vào ngôi sao năm cánh. Jem ngước lên và trố mắt nhìn.
“Will,” anh cảnh báo. “Nhìn kìa.”
Bưc tượng ở giữa ngôi sao năm cánh đã động đậy. Nó từ từ đứng thẳng. Đôi mắt nó tỏa ra ánh sáng của axit sulfuric. Tới khi ba cái miệng của nó nhoẻn cười với Will, anh mới nhận ra nó không phải tượng, mà là một sinh vật có lớp da xám cứng như đá. Một con quỷ.
Will lùi lại và phi Israfel đi nhưng không mong chờ gì nhiều. Qủa vậy. Khi tới gần ngôi sao năm cánh, nó bị bật ra và rơi xuống nền đá cẩm thạch. Con quỷ trong ngôi sao năm cánh cười khúc khích. “Bay tấn công ta ở đây?” nó nheo nhéo hỏi. “Bay có thể mang cả một đội quân thiên đường tới và chúng cũng chẳng làm gì được ta! Sức mạnh của thiên thần không thể phá nổi vòng tròn này.”
“Bà Dark,” Will rít lên.
“Vậy bay nhận ra ta rồi, phải không? Thế mà người ta bảo Thợ Săn Bóng Tối không thông minh cơ đấy.” Con quỷ nhe hàm răng xanh nhớt. “Đây là hình dạng thật của ta. Hẳn là một ngạc nhiên không vui cho bay.”
“Tôi dám nói đó là một sự tiến bộ,” Will nói. “Lúc trước bà trông chán òm, giờ ít nhất còn có đôi sừng đẹp.”
“Em ta là pháp sư,” sinh vật từng là bà Dark rít lên. “Ta là quỷ thuần chủng - Eidolon. Qủy đổi dạng. Như Tessa quý báu của bọn bay. Nhưng ta không thể trở thành người ta biến thành. Ta không thể biết kẻ đó suy nghĩ gì. Vậy nên Ông Chủ không muốn ta.” Chút tổn thương vang lên trong giọng sinh vật. “Ngài ra lệnh cho ta và em ta huấn luyện nó. Đứa bé nhỏ bé quý báu của ngài. Chúng ta biết cách Biến Hình. Chúng ta có thể giúp nó. Nhưng nó là quân vô ơn.”
“Thấy Tessa có cái bà muốn mà không thèm,” Jem an ủi. Will mở miệng, nhưng thấy vẻ cảnh cáo của Jem, anh ngậm miệng lại. “Hẳn bà đau lòng lắm.”
“Nó không hiểu. Đó là vinh dự, là niềm hân hạnh của nó.” Đôi mắt vàng sáng rực. “Khi nó bỏ trốn, Ông Chủ trút giận lên ta - ta đã làm ngài thất vọng. Ngài trao thưởng cho ai bắt được ta.”
Tới đó, Jem thật sự, hoặc làm bộ ngạc nhiên. “Ý bà là de Quincey muốn bà chết?”
“Ta phải nói bao nhiêu lần nữa là de Quincey không phải Ông Chủ đây? Ông Chủ là…” Con quỷ gầm lên. “Bay định lừa ta sao hả, nhóc Thợ Săn Bóng Tối? Đừng hòng.”
Jem nhún vai. “Bà không thể ở mãi trong đó đâu, bà Dark. Rồi cả Enclave sẽ tới. Chúng tôi có thể bỏ đói bà. Rồi bà sẽ thuộc về chúng tôi, và bà biết Clave xử những kẻ làm trái luật thế nào rồi.”
Bà Dark rít lên. “Có lẽ ngài đã bỏ rơi ta,” bà ta nói, “nhưng ta vẫn sợ Ông Chủ hơn sợ tụi bay, hay Enclave.”
Sợ hơn cả sợ Enclave. Bà ta nên biết sợ đi, Will nghĩ. Điều Jem nói là thật. Bà ta nên sợ, nhưng lại không hề. Qua những trải nghiệm của bản thân, khi một người đáng ra phải sợ lại không sợ, đó hiếm khi do họ dũng cảm. Thường thì họ biết điều bạn không biết.
“Nếu bà không nói ra danh tính của Ông Chủ,” Will lạnh lùng nói, “có lẽ bà có thể trả lời một câu hỏi đơn giản chứ nhỉ? Axel Mortmain có phải Ông Chủ không?”
Con quỷ rên rỉ rồi đưa đôi tay xương xẩu lên che miệng rồi ngồi phịch xuống. “Ông Chủ. Ngài sẽ nghĩ ta khai ra. Ngài sẽ không bao giờ tha thứ cho ta nữa…”
“Mortmain sao?” Jem nhắc lại. “Nhưng ông ta đã cảnh báo chúng ta… À.” Anh ngừng nói. “Hiểu rồi.” Anh trắng bệch. Will biết bạn mình đang cùng chung suy nghĩ với mình. Đáng ra Jem phải nghĩ ra trước – Will luôn cho rằng Jem thông minh hơn mình - nhưng Jem thường không dám đón nhận những tình huống tệ hại nhất. “Mortmain gạt chúng ta về Chị Em Hắc Ám và phép trói buộc,” Jem nói tiếp. “Đúng hơn, chính Mortmain đã rót vào tai Charlotte rằng de Quincey là Ông Chủ. Nếu không vì ông ta, chúng ta sẽ chẳng nghi ngờ ma cà rồng kia. Nhưng tại sao?”
“De Quincey là một con quái vật tởm lợm,” bà Dark vẫn nằm bò trong ngôi sao năm cánh. Hẳn bà ta thấy che giấu