Khi cánh cửa Đất Thánh đóng lại, Tessa tò mò nhìn quanh. Căn phòng tối hơn hồi cô vào gặp Camille. Không còn những cây nến bập bùng trên giá mà chỉ có ánh đèn phù thủy hắt hiu từ những giá cắm trên tường. Bức tượng thiên thần vẫn khóc trên đài phun nước. Không khí lạnh thấu xương và cô rùng mình.
Sophie đã bỏ chìa khóa vào túi và lo lắng. “Vậy chúng ta tới nơi rồi,” cô ấy nói. “Trong này lạnh quá.”
“Chắc chắn chúng ta không ở đây lâu đâu,” Jessamine nói. Cô nàng vẫn cầm con dao của Nate, giờ sáng loáng trong tay cô nàng. “Có người sẽ trở về cứu chúng ta. Will, hoặc Charlotte…”
“Và thấy Học Viện toàn người máy,” Tessa nhắc nhở. “Cùng Mortmain.” Cô rùng mình. “Mình không chắc chuyện sẽ đơn giản như bồ nói.”
Jessamine lạnh lùng nhìn Tessa. “Bồ đừng đổ lỗi cho tôi. Nếu không vì bồ, chúng ta cũng chẳng rơi vào rắc rối này.”
Sophie chuyển ra đứng giữa các hàng cột lớn và trông nhỏ bé vô cùng. Giọng cô ấy vang giữa những bức tường đá. “Cô nên ăn nói lễ độ chút.”
Jessamine đang ngồi trên rìa đài phun nước rồi đứng lại và nhíu mày. Cô nàng phủi váy giờ hơi ướt với vẻ cực kì ngứa mắt. “Có lẽ không, nhưng tôi chỉ nói sự thật. Lí do Ông Chủ đến đây là vì Tessa.”
“Mình đã bảo với Charlotte rằng tất cả là lỗi của mình.” Tessa nói khẽ. “Mình đã bảo chị ấy cho mình đi, nhưng chị ấy không nghe.”
Jessamine hất tóc. “Charlotte và Henry đều mềm yếu. Và Will – Will nghĩ anh ấy là Galahad. Muốn cứu mọi người. Chẳng ai thực tế hết.”
“Có lẽ,” Tessa nói, “nếu bồ được quyền quyết định…”
“Bồ sẽ cuốn gói khỏi đây,” Jessamine nói và khịt mũi. Thấy Sophie nhìn mình, cô nàng bổ sung. “Ồ thật sao! Đừng bĩu môi làm gì, Sophie. Agatha và Thomas sẽ còn sống nếu tôi là người chỉ huy, đúng không?”
Sophie trắng bệch mặt, vết sẹo nổi rõ trên má như một vết tát. “Thomas chết sao?”
Jessamine có vẻ đã biết mình mắc lỗi. “Tôi không có ý đó.”
Tessa gườm gườm nhìn cô. “Jessamine, có chuyện gì thế? Mình thấy bồ bị thương…”
“Và mấy người chẳng thèm giúp,” Jessamine nói và lại ngồi xuống, cô nàng quên khuấy nỗi lo về cái váy ướt. “Mình bất tỉnh… và khi tỉnh lại, mình thấy tất cả đều đã bỏ chạy, trừ Thomas. Mortmain cũng đi, nhưng lũ người máy vẫn ở đó. Một con bắt đầu tiến tới, và mình tìm cái dù, nhưng nó đã hỏng. Thomas bị lũ khác bao vây. Mình chạy tới chỗ cậu ấy, nhưng cậu ấy bảo mình chạy, vậy nên… mình chạy.” Cô nàng ngang ngạnh vênh cằm lên.
Sophie trừng mắt. “Cô để cậu ấy ở đó? Một mình?”
Jessamine đặt dao xuống gây nên tiếng lanh canh chói tai. “Tôi là một tiểu thư đó, Sophie. Một người phải hi sinh mạng mình vì sự an toàn của một tiểu thư.”
“Vớ vẩn!” Sophie nắm