Xuyên Vào Hệ Thống Không Có Liêm Sỉ!

Ch.109: Tỉnh giấc mộng dài. (1)


trước sau

Cứ tỉnh rồi mê, mơ mơ mộng mộng Mộ Thanh Khê rốt cuộc trải qua nhiều kiếp như vậy, nói không oán hận sao có thể. Nhưng y oán hận ai, oán hận cái gì khi không biết được lý do chính mình tại sao lại tuần hoàn sống rồi chết, chết rồi lại sống. Y có thể làm gì khi bản thân quá đỗi yếu đuối không thể đem được thứ ký sinh trong đại não của chính mình lấy ra.

Cho đến một lần tỉnh dậy, âm thanh như nặng như nhẹ chỉ phát ra một lần duy nhất rồi im lặng, mất tung mất tích.

"Ta cho ngươi kiếp này tự tung tự tác, muốn làm cái gì, muốn nghĩ cái gì đều không can hệ. Nhưng Mộ Thanh Khê ngươi nhớ cho rõ, ngươi chỉ có một kiếp này, hoặc là phi thăng thành tiên, hưởng thọ trường tồn. Hoặc là hồn phi phách tán, thần hồn câu diệt, vĩnh viễn thoát khỏi luân hồi."

Thoát khỏi luân hồi là điều mà y mong muốn bao lâu nay, chỉ cần không tỉnh lại lần nữa, nhưng mà y lúc này mới được tự do sao lại có thể can tâm mà chết. Mặc kệ là chuyện gì xảy ra, mặc kệ là có ai ngăn cản, y chỉ cần mạnh mẽ, trở nên càng mạnh thì mới tránh đi được một câu thần hồn câu diệt kia.

Nhưng y lại phát hiện ra thế giới lần này y tỉnh dậy có quá nhiều khác biệt. Không có nữ nhân, những nữ nhân trước kia đều biến thành nam nhân, Tề Xuân Thụy cũng không có ngoại lệ. Cho dù biến thành nam nhân cũng làm cho trái tim của y không ngừng ngân lên tiếng vang yêu thương vô bờ bến, y lại không giống như những kiếp trước nhu nhược yếu đuối nữa, y thẳng thắn bày tỏ tâm tình. Tề Xuân Thụy không chấp nhận cũng không từ chối, mờ mờ ám ám ở bên cạnh y, làm cho lồng ngực của y luôn phập phồng lo sợ, lo sợ một ngày Bách Phệ Thôn xuất hiện, cũng chính là từng ngày tháng y thân bại danh liệt không thể quay đầu. Y thay đổi cách thức tu luyện, chính là bản thân tu luyện còn có hấp thu công lực của người khác, y nuôi lô đỉnh, lấy việc bồi dưỡng chúng là công việc hằng ngày, rồi lại hấp thu lấy. Sau cùng Tề Xuân Thụy lại nói bởi vì y không sạch sẽ, không cần y, sau đó rời bỏ sư môn trở về Tề gia trang. Vốn dĩ Tề Xuân Thụy không đổi họ là bởi vì y chỉ là được Tề gia gửi gắm đến học hỏi, không phải là đệ tử chính thức. Mà Bách Phệ Thôn những kiếp trước không đổi họ là Mộ Thanh Khê miễn cho, y không muốn đệ tử mà y dốc lòng yêu thương lại giống như y, từ bỏ gia tộc ở sau lưng, muốn về cũng không thể về.

Mộ Thanh Khê như vậy tu luyện, chờ đợi ngày

Bách Phệ Thôn đến bái sư. Nhưng không ngờ nhất chính là người đến Thủy Linh cốc không phải Bách Phệ Thôn mà là Lang Nha, người vốn sẽ là đệ tử của Thanh Đàm. Y vốn định không quan tâm nhưng lại vô tình phát giác được thuần âm chi thể trăm năm khó gặp, ngàn người khó kiếm của đứa nhỏ này cho nên tuyệt đối không bỏ qua. Cuối cùng lựa chọn thu lưu, chỉ là Lang Nha lại không phải Lang Nha, mà là Tô Thủy Nguyệt. Bởi vì muốn trói buộc thuần âm chi thể này bên người cả đời, dễ dàng hấp thu công lực mà không ngại dùng song tu thuật cùng với máu của chính mình rót vào trong cơ thể của hắn, biến hắn thành một con rối.

Chỉ là không nghĩ tới, con rối này lại không thật sự là một con rối, tuy rằng đối với y có tình cảm nhưng lại không bị y chi phối mọi hành động. Đây là lần đầu tiên y thất bại như vậy, đối với con rối này chú ý nhiều hơn. Làm ra nhiều loại chuyện thương thiên hại lý đến cả con của mình cũng giết chỉ để mong cầu công lực gia tăng càng nhanh càng tốt, càng vượt xa Bách Phệ Thôn thì cách cái chết càng xa.

Nhưng, Mộ Thanh Khê y động tâm rồi, sau tất cả những gì đã xảy ra, y đối với lô đỉnh của chính mình động tâm rồi. Thì ra tình thiên thu cũng có thể bị thay đổi, y bao nhiêu kiếp miệt mài yêu thương Tề Xuân Thụy, vậy mà cũng có lúc bị bào mòn. Nhưng mà lúc y phát giác ra tình cảm của chính mình thì cũng đã đẩy hắn đi ra xa thật xa rồi. Không có cách gì để vãn hồi. Y chỉ có thể dùng sức mạnh để đem người nhốt dưới thân, giam cầm ở trong lòng, lần thứ hai Tô Thủy Nguyệt mang thai, y đã rất vui vẻ. Nhưng một người lãnh đạm như y sẽ không bày tỏ ra ngoài, cũng sẽ không nói lời yêu thêm một lần nào nữa, chỉ đơn giản là muốn chăm sóc mà thôi.

Khi Tô Thủy Nguyệt thật sự rời đi, y đã vô cùng đau khổ, đem tất cả đau khổ làm động lực tu luyện mong muốn một ngày thành tiên. Y muốn lên đó, cầu phương pháp giúp người sống lại, cuối cùng đánh đổi một thân tu vi không gì sánh bằng. Cũng thật hay, y cả đời dốc sức tu luyện để tránh được cái chết vậy mà đến khi nắm giữ vận mệnh trong lòng bàn tay thì lại không ngần ngại mà thả ra. Quanh quẩn như vậy cũng không tránh được một kiếp này bị Bách Phệ Thôn đánh chết.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện