Y sai rồi, chờ đợi bốn trăm năm, trăm phương ngàn kế tìm mọi cách đưa Tô Thủy Nguyệt từ thế giới khác trở về sao có thể là vì hận Mộ Thanh Khê được. Không biết từ lúc nào, y từ việc đùa giỡn Tô Thủy Nguyệt thì sợi tơ lòng của y cũng đã cùng lúc đó len lỏi ôm hình bóng của hắn ở trong lòng. Chỉ là y không can tâm, chính mình yêu thương Mộ Thanh Khê nhiều năm như vậy sao lại có thể bị một người mới quen biết đoạt lấy đoạn tình cảm đó. Y những tưởng Mộ Thanh Khê chết rồi, y giải thoát chính mình khỏi thù hận cũng có thể dễ dàng quên được Tô Thủy Nguyệt, nhưng y sai rồi. Thù hận nhiều năm có thể buông bỏ, nhưng tình yêu vừa mới đâm chồi sao có thể bị băng lạnh làm cho khô héo, tình cảm này phá băng mà lên, mỗi ngày một lớn. Cho đến khi y nhận ra thì đã không thể đốn ngã được nữa. Mười hai ngày trên thượng tiên đình, không nhiều, nhưng là khoảng thời gian u ám nhất của y. Thượng Thiên Thiếu Khanh sợ nhất chính là Tô Thủy Nguyệt hận y, không muốn nhìn y, lại càng sợ đã hoàn toàn đánh mất đi. Y giao lại thiên đình cho một người tâm huyết rồi lại xuống đây một lần nữa, không vì Mộ Thanh Khê, y nghĩ kỹ rồi. Dù cho Tô Thủy Nguyệt ghét y, hận y, y cũng sẽ không rời đi.
Nhưng mà Tô Thủy Nguyệt không có ghét bỏ y, còn vì y rơi xuống một giọt nước mắt. Đời này của Thượng Thiên Thiếu Khanh sống thật không uổng phí.
\- Thủy Nguyệt!
\- Đế quân, ngươi nói gì?
\- Đừng gọi ta như vậy, ta đã không còn là Đế quân nữa. Ta là Thượng Thiên Thiếu Khanh, một người... yêu ngươi.
Tô Thủy Nguyệt rút bàn tay đang bị Thượng Thiên Thiếu Khanh nắm lấy ra, nhưng không được.
\- Ta làm sao có thể tin, ngươi đừng nói như vậy.
Thượng Thiên Thiếu Khanh những năm đó ở trước mặt hắn dày công diễn xuất như vậy, bây giờ y xuống đây làm cho hắn tin tưởng y nhất định chỉ có thể là vì Mộ Thanh Khê mà thôi. Y lại nói.
\- Lời ta nói là thật.
\- Lời nào của ngươi cũng là thật, đừng đùa giỡn ta. Ta không muốn lại bên cạnh ngươi thêm vài năm rồi lại nhận một đáp án ngươi là vì người khác mà bên cạnh ta.
\- Tin ta một lần.
Tô Thủy Nguyệt nhìn y, không nói, Thượng Thiên Thiếu Khanh nhìn hắn, tâm tư rung động mà cúi xuống hôn. Đối với Thượng Thiên Thiếu Khanh thì chỉ mới mười hai ngày nhưng Tô Thủy Nguyệt thì đã mười hai năm, quá lâu. Tô Thủy Nguyệt cố ngăn nước mắt không rơi xuống nhưng lại không ngăn được, càng rơi càng dữ, chảy xuống miệng, thấm ướt hai cánh