Yêu thú thằn lằn đi vòng vòng quanh người hắn, nước dãi chảy thành một vòng thì đột nhiên cửa đá mở ra, hai người mặc y phục màu lam tiến vào.
\- Thì ra là có người đến trộm đồ, thảo nào yêu thú thủ hộ lại làm ra kinh động lớn như vậy.
Một nam nhân tiến lên ra lệnh cho yêu thú rời đi, sau đó hướng Tô Thủy Nguyệt tra hỏi.
\- Ngươi là ai, vào đây trộm thứ gì?
Tô Thủy Nguyệt nhếch môi muốn cười, sẽ có tên trộm nào công khai danh tính của mình sao? Rất may là hắn đã cất lư đồng vào trong túi trang bị, những người này căn bản không thể thấy được túi của hệ thống, bây giờ chỉ cần sống chết chiến đấu mà chạy ra ngoài thôi là được.
\- Không trả lời sao? Ân Quân sư huynh, dùng đi.
Tô Thủy Nguyệt trợn to mắt, dùng, dùng cái gì mới được chứ? Nhưng rất nhanh sau đó hắn đã biết được, người được gọi là Ân Quân sư huynh lấy từ trong ống tay áo ra một gói thuốc, vung vào mặt hắn. Tô Thủy Nguyệt ho lên sụ sụ hít vào không ít, trong chớp mắt liền mơ màng, nơi bên dưới vừa mới bị t.h.a.o làm qua ngứa ngáy không thôi.
\- Ha ha, phát xuân rồi. Trên đời này không phải ai cũng được trải nghiệm qua những thứ trong này đâu, huynh đệ, ngươi thật tốt số!
Tốt cái rắm á, hắn không cần thử có được không, những cái thứ kinh khủng này. Hai sư huynh đệ nọ liền tiến tới nơi Tô Thủy Nguyệt đang ngồi, Ân Quốc một tay bóp miệng hắn, một tay mơn trớn cái cổ cao gầy vẫn còn ẩn hiện vô số vết hôn ngân mà Thanh Khê chân nhân tạo thành trước đó.
\- Thì ra là một tiểu hư hỏng, cơ thể này đã tiếp qua bao nhiêu nam nhân rồi đây?
Tô Thủy Nguyệt nghiêng mặt tránh đi, hai mắt mờ mờ ảo ảo một tầng hơi nước, cả người đỏ lên, hình như dược đã bắt đầu phát huy tát dụng.
\- Ân Lệ, đem qua đây.
Theo lời Ân Quốc, Ân Lệ đem qua một ngọc thế giả bằng đá giơ giơ lên trước mặt Tô Thủy Nguyệt.
\- Thế nào, có thích hay không?
\- Không, không cần...
Tô Thủy Nguyệt trợn trắng mắt muốn bò đi nhưng rất nhanh đã bị bắt lại, hai chân bị ép dang rộng ra. Ân Quốc đem tinh d.ị.c.h của yêu thú đã sớm tràn ra ngoài xoa xoa lên cây ngọc thế kia sau đó nhét vào trong động nhỏ của hắn. Thứ kia lạnh ngắt xuyên qua từng nếp gấp màu hồng của hắn, như có như không tiếp xúc tường thành mỏng manh của hắn.
\- Lạnh quá... Ưm... Aa...
Tô Thủy Nguyệt phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, cơn ngứa trong cơ thể đã được giảm đi ít nhiều, hắn vẫn còn giữ được lý trí nhưng lại bị khoái cảm chiếm lấy chỉ có thể đung đưa hông nhận lấy từng cái đẩy ra rút vào của d.ư.ơ.n.g cụ giả.
\- Nhìn xem, chưa gì đã phát tao như vậy rồi. Làm ta đây cứng luôn rồi!
Ân Lệ không chút ngại ngùng rút ra đại côn chính mình mà vuốt vuốt, Tô Thủy Nguyệt mơ màng nhìn thấy liền nuốt nước miếng thèm thuồng. Hắn muốn thứ đó đâm sâu vào trong hậu đình chính mình, điên cuồng thao lộng. Tiếng rên rỉ đã bắt đầu lớn hơn. Chỉ là ngay lúc hắn sắp đạt được cực độ khoái cảm thì Ân Quốc lại rút ngọc thế giả ra, hai tay bế hắn lên hướng ngay chỗ mấy con ngựa gỗ tiến tới. Tô Thủy Nguyệt phát giác được nguy hiểm liền dùng sức vùng vẫy, nhưng hình thể hắn so với Ân Quốc nhỏ con hơn rất nhiều không thể thoát ra được, ngay sau đó liền bị đặt trên lưng ngựa gỗ, nơi nhỏ bé ẩn sâu ở ngay trên đầu d.ư.ơ.n.g cụ giả ấn xuống.
\- Không... Aaa... Không, thả ta ra!
Tô Thủy Nguyệt bị ấn xuống trên ngựa gỗ, thứ kia trên lưng ngựa từng chút, từng chút một xuyên qua cơ thể hắn. Tư thế từ dưới cắm lên đi vào vô cùng sâu, chẳng mấy chốc đã cắm đến nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể hắn. Ngựa gỗ lúc này bắt đầu đung đưa, vật ở trong cơ thể hắn không khác vật đại biểu cho nam nhân đang thao lộng, Tô Thủy Nguyệt bị khoái cảm đánh chiếm ưm a rên rỉ, nức nở khóc lên.
Ân Quốc và Ân Lệ đứng nhìn hắn bị ngựa gỗ thao cũng không ngừng sục đại điểu chính mình, âm thanh tục tằng thô lỗ.
\- Sướng như vậy sao, nhìn mặt hắn kìa, còn không biết bản thân là cái dạng gì sao?
\- Thật đúng là một tiểu tao hóa!
Tốc độ ngựa gỗ rung lắc càng lúc càng nhanh, Tô Thủy Nguyệt hai mắt mờ mịt chảy ra hai hàng nước mắt, miệng khô khốc thở dốc rên rỉ. Ngựa càng rung mạnh thì tốc độ cắm rút của thứ ở bên trong hắn cũng càng lúc càng nhanh, càng mạnh mẽ đánh lên xung quanh tường thành yếu ớt của hắn, mạnh mẽ sáp lên điểm mẫn cảm của hắn. So với tốc độ cắm rút của bất cứ nam nhân nào đều lớn hơn rất nhiều, điên cuồng, lạnh lẽo không có độ ấm lại làm hắn giống như phát điên lên.
\- Aaaa... Sướng quá! Tha ta! Tha ta... Aa ưm... Aaaaa!
Tô Thủy Nguyệt run rẫy bắn ra, chỉ là cơ thể trải qua cực khoái chưa kịp giảm xóc gì lại thêm một tầng lực đánh tới, ngựa gỗ vẫn không ngừng gia tăng tốc độ bức hắn đến phát điên.
\- Không chịu được nữa, chơi chết nó!
Ân Lệ vừa dứt lời thì Ân Quốc cũng tiến lên đem cơ thể đã sớm nhão như bùn của Tô Thủy Nguyệt tách ra khỏi ngựa gỗ, thay d.ư.ơ.n.g cụ giả bằng đại điểu chính mình. Ân Lệ cũng ở phía trước đâm đại côn vào miệng Tô Thủy Nguyệt cắm rút điên cuồng. Tô Thủy Nguyệt bị cắm hết lần này đến lần khác đã sớm mơ màng không chịu nổi, mông bị Ân Quốc đánh đến đỏ lên năm dấu tay.
\- T.h.a.o chết tao hóa ngươi, kẹp ta chặt như vậy!
\- Aaa... T.h.a.o ta.. A, t.h.a.o chết ta!
Tô Thủy Nguyệt không còn rõ bản thân đang nói cái gì, hắn điên cuồng lắc mông, miệng vừa thoát khỏi đại côn Ân Lệ liền khóc lên cầu t.h.a.o, tác dụng của xuân dược cũng thật mạnh mẽ làm hắn gần như mất hết lý trí. Rất may mắn là vừa rồi khi Ân Quốc vừa cắm vào thì hệ thống đã hiện lên một dòng chữ.
"Vận hành tâm pháp của Cúc Hoa bí tịch sẽ giúp ký chủ nâng cao tu vi, đồng thời dưỡng sức, tốc độ hồi phục sau khi giao hợp sẽ nhanh hơn rất nhiều."
Tô Thủy Nguyệt từ sớm đã đọc theo tâm pháp tu luyện của Cúc Hoa bí tịch, đem thần trí mơ màng vớt vát trở lại, chỉ là tâm pháp này có một điểm yếu đó là khiến hắn trở nên cực kì hư hỏng mà thôi, sẽ điên cuồng cầu t.h.a.o lại cộng với xuân dược làm hắn ngứa muốn chết. Ân Quốc ở phía sau hắn tốc độ cắm rút càng lúc càng nhanh, bóp hông eo hắn như muốn vỡ vụn, tiếng va chạm bạch bạch cùng với tiếng lép nhép của dịch thủy hòa vào nhau vô cùng kích thích.
\- A a, sướng quá, ta không giữ được nữa!
Ân Quốc càng đâm rút càng mạnh, tiếng bạch bạch giống như muốn đánh chết người sau đấy kịch liệt đâm tới, đẩy tới tận cùng phun ra một cỗ dịch đặc.
\- Thoải mái... Aaaa!
Ân Quốc than lên một tiếng sung sướng, chỉ là chưa đến năm giây đã cảm thấy cơ thể giống như bị rút hết sức lực, hắn không thể rút được thứ kia của chính mình ra khỏi cơ thể Tô Thủy Nguyệt, linh lực như bị hút cạn cuối cùng rống lên một tiếng rồi ngã xuống, cục thịt dư khô khốc bên trong cũng bị đẩy ra. Ân Quốc đã chết. Ân Lệ thấy thế liền dừng lại động tác cắm rút trong miệng Tô Thủy Nguyệt chạy lại chỗ Ân Quốc lắc vai kêu lên
\- Sư huynh, sư huynh!
Nhưng Ân Quốc đã sớm là một cái xác khô bị rút hết linh khí cùng sức lực, co rúm lại đến thê thảm.
\- Aaa!
Ân Lệ khóc rống lên, sau đó cũng ngã xuống. Tô Thủy Nguyệt đã lấy Thiên Thiên kiếm trong túi trang bị ra đâm trên lưng Ân Lệ, một phát chết ngay lập tức. Tô Thủy Nguyệt thở hỗn hển, mắt mang theo một tầng hơi sương, tác dụng của xuân dược vẫn còn làm hắn ngồi phịch cuống đất, bạch trọc tràn ra ngoài. Trước mắt bảng điều khiển hiện lên.
"Xác nhận ký chủ nhận được tinh d.ị.c.h của người khác, thăng lên cấp 8.
Cúc Hoa bí tịch cần hút thêm linh khí để tăng cấp. Bởi vì tu vi của