"Nhận thấy ký chủ có ý đồ đẩy nam chính đến nguy hiểm, giảm xuống cấp 15. Khấu trừ 100 điểm hấp dẫn"
.....Đệch!!!! Má nó quá đáng vừa thôi chứ! Hệ thống này có phải thật sự xem hắn là ký chủ không, giống như má ghẻ thì đúng hơn á?!! Tô Thủy Nguyệt trừng mắt liếc Bách Phệ Thôn một cái rút tay mình ra, hắn vô cùng tức giận đi lên mấy bước thoát ly khỏi y để tránh phát sinh suy nghĩ muốn đâm chết người!
\- Thủy Nguyệt sao lại giận ta!
\- Ta không giận.
Tô Thủy Nguyệt không thèm nói cố tránh không nói chuyện nữa. Từ thuyền sau phát lên tiếng xì xào mỉa mai.
\- Được chưởng môn đời tiếp theo coi trọng mà còn làm bộ làm tịch, còn tưởng tượng bản thân là thứ gì tốt sao?
\- Chẳng qua cũng chỉ là một cái lô đỉnh.
Tô Thủy Nguyệt nhếch nhếch khóe môi, lại là hai tên Trúc cơ kỳ Vũ Liên, Vũ Đan tối hôm qua. Tô Thủy Nguyệt ngày hôm qua sau cơn hoan ái mãnh liệt thì đã quên mất việc trừng phạt bọn họ, lúc này hắn mà nhịn nữa thì đúng là sắp thành Phật rồi. Hắn âm thầm suy nghĩ gọi hệ thống ra.
"Ký chủ muốn trừng phạt hai kẻ kia như thế nào?"
Tô Thủy Nguyệt suy nghĩ một chút, sau đó ra lệnh cho hệ thống đẩy hai người bọn họ xuống nước. Hắn là một người nhân từ cho nên chỉ hù dọa hai người bọn họ một chút chứ không hề có ý định làm hại đến tính mạng, hắn thật sự không hiểu tại sao trong phim hay trong sách lúc nào cũng có những nhân vật đi tìm chết như vậy là sao a? Tô Thủy Nguyệt ra lệnh cho hệ thống còn chưa đến hai giây từ dưới đáy thuyền hai người Vũ Liên và Vũ Đan rung động một cái, không một báo trước ném cả hai văng ùm xuống nước.
\- Vũ Liên, Vũ Đan!
Quân Thư Mục quay lại kêu lên, vừa định đạp nước đến cứu thì từ giữa lòng sông dâng lên một đợt sóng dữ.
\- Thủy quái xuất hiện rồi!
Tống Liễu Dương nói một tiếng rồi đạp nước lôi hai người Vũ Liên, Vũ Đan ném lên thuyền, không một biểu cảm mắng.
\- Là người tu tiên mà ngay cả việc đứng trên thuyền cũng không vững. Sau khi trở về tự mình diện bích hối lỗi ba tháng đi!
\- Xin lỗi Liễu Dương sư huynh, bọn ta cũng không biết tại sao lại rơi xuống.
Hai người Vũ Liên, Vũ Đan cả người ướt sũng dựa vào nhau thở hỗn hễn lại bị Tống Liễu Dương trừng cho một cái nữa. Bọn họ biết thừa Tống Liễu Dương này không có muốn nghe giải thích cho nên cúi mặt trốn tránh, y lại nói.
\- Miệng hại thân, sau này tốt nhất chuyện không liên quan đến mình thì ngậm miệng lại.
Tống Liễu Dương không nói gì nữa bay về thuyền của mình, tia mắt lướt qua Tô Thủy Nguyệt một cái rồi cũng nhìn chỗ nước đang sôi lên ùng ục, y vốn định là dùng