- Cái gì nên nói thì nói, tốt nhất nên quý cái mạng của mình.
Đám người Cửu Dương phái vội vàng cúi mặt không dám đáp lời. Tô Thủy Nguyệt cảm thấy da mặt tên Tống Liễu Dương này cũng quá đáng sợ rồi, làm ra loại chuyện như vậy mà còn có cái gan đi hù dọa người khác sao? Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên tảng đá khắc dòng chữ "Tiếp người có duyên!" lại rung lên, mở ra một thông đạo.
\- Thật tốt, chúng ta vào trong.
Bách Phệ Thôn vừa nói vừa muốn bế Tô Thủy Nguyệt lên thì bị hắn từ chối, dù sao Tô Thủy Nguyệt hắn cũng không phải là một kẻ tàn phế cứ để người khác hết dìu rồi lại bế thì còn ra cái dạng gì nữa? Còn chưa kịp nói lời nào thì trong nhẫn không gian của hắn phát ra tiếng nói.
\- Tô Thủy Nguyệt, ngươi ổn không?
Là Thanh Khê chân nhân. Tô Thủy Nguyệt giơ nhẫn lên trước mặt thì bỗng nhiên một làn khói mỏng hiện ra, ở giữa làn khói là hình ảnh của Thanh Khê chân nhân đang ngồi thưởng trà.
\- Sư phụ, ta rất tốt.
\- Tại vì ta cảm ứng được cơ thể ngươi không ổn nhưng lại chẳng cách nào kết nối được, vừa rồi ngươi là bị làm sao?
\- Ta....
Tô Thủy Nguyệt hơi cúi mặt không biết nên nói sao với sự việc vừa rồi, khuôn mặt hắn trong chốc lát hiện lên một tầng đỏ. Thanh Khê lại nói.
\- Thôi được rồi, không sao là tốt. Đan dược ta chuẩn bị ngươi cũng nên uống nhiều một chút, lúc rảnh rỗi liền tranh thủ luyện công. Đã hiểu chưa?
\- Vâng, sư phụ.
Tô Thủy Nguyệt mờ mịt nhìn Thanh Khê chân nhân cách một lớp khói mỏng, lồng ngực hắn không hiểu sao lại rung lên, đây là lần đầu tiên hắn cách xa Thanh Khê chân nhân lâu đến vậy. Tô Thủy Nguyệt hai mắt hơi ướt muốn nói nhưng lại không biết nói gì thì bỗng nhiên phía bên kia phát ra âm thanh trong trẻo.
\- Thanh Khê ca ca, ngươi đang làm gì đó?
Là một thiếu niên bộ dạng thanh tú đang tiến tới chỗ Thanh Khê chân nhân, không một chút ngại ngùng nào ngồi vào lòng y nở nụ cười ma mị hút hồn. Mà Thanh Khê chân nhân cũng không hề có ý định đẩy ra, y ôm mặt thiếu niên rồi hôn xuống, nụ hôn cũng rất nhanh sau đó liền nhìn qua làn khói nói với Tô Thủy Nguyệt.
\- Cũng không còn việc gì nữa, Tô Thủy Nguyệt ngươi sớm hoàn thành nhiệm vụ, bình an trở về.
Sau đó làn khói trắng liền biến mất. Tô Thủy Nguyệt giống như bị rơi xuống vực, không hiểu được loại cảm giác chơi vơi này là gì, giống như là đang lơ lửng giữa không trung bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
\- Thì ra là Xuân Thụy tiên tử đã trở về, không phí công sức Thanh Khê chân nhân chờ đợi bao nhiêu năm qua.
Là Quân Thư Bạch với giọng điệu coi thường, rõ ràng là đang nhắm tới Tô Thủy Nguyệt hắn. Nhưng mà,