Chỉ là Tô Thủy Nguyệt không ngờ đương lúc hắn hưởng thụ nhất thì một làn gió lạnh ngắt đánh tới, cửa nhà bị bật mở tung. Ở ngay cửa một thân ảnh đang mặc bộ y phục màu xanh trắng đang nhìn chằm chằm về phía hắn và Tề Xuân Thụy, ánh mắt tối tăm. Tề Xuân Thụy cũng bị bất ngờ mà dừng lại hành động của mình, chính y cũng không ngờ rằng loại không gian đặc thù do chính y tạo ra lại có thể bị Mộ Thanh Khê phá vỡ. Một sợi dây leo không chút lưu tình mà quấn lấy eo Tề Xuân Thụy đánh ngã lên tường làm thủng một lỗ lớn, sau đó là vô số dây leo bay tới chỗ Tô Thủy Nguyệt đang nằm, ngự trị trên cổ hắn mà quấn chặt.
\- Tô Thủy Nguyệt, uổng công vi sư dốc lòng vì ngươi như vậy. Vậy mà ngay cả người của ta ngươi cũng dám dụ dỗ, một thứ lô đỉnh đáng chết!
Tô Thủy Nguyệt bị dây leo siết chặt thở không nổi, hai mắt trợn trắng nhìn Mộ Thanh Khê, nước mắt sinh lý trong phút chốc đổi thành đau lòng tột độ. Hắn rõ ràng rất yêu Mộ Thanh Khê, mà Mộ Thanh Khê lại một lòng một dạ với Tề Xuân Thụy, hắn thì lại cùng Tề Xuân Thụy dây dưa. Loại chuyện này cho dù là ai cũng sẽ thấy Tô Thủy Nguyệt hắn mới là người đáng trách, mà đáng trách nhất có lẽ là hắn cho đến cuối cùng cũng chỉ là một cái lô đỉnh ở trong mắt Mộ Thanh Khê mà thôi.
Tô Thủy Nguyệt một câu cũng không nói, hắn không có gì để giải thích, nếu Mộ Thanh Khê muốn hắn chết thì hắn cũng không thể sống, nếu mà được chết ở dưới tay của người này thì hắn cũng can tâm tình nguyện. Chỉ là ngay lúc hắn nhắm mắt muốn buông xuôi thì một thứ ánh sáng trắng cắt phăng đám dây leo của Mộ Thanh Khê, là Tề Xuân Thụy đã thoát ra được, y ôm lấy Tô Thủy Nguyệt đang không một mảnh vải ngã ập trên người mà thương tiếc vô cùng. Tề Xuân Thụy lúc này biến hóa ra vô số thanh kiếm dài ngắn vô cùng sắc bén chặn ngang đường đi của dây leo mà Mộ Thanh Khê xuất ra, tuy rằng tu vi của y không sánh nổi đối phương nhưng mà linh căn hệ mộc vẫn là thua kém linh căn hệ kim. Cũng tính là ngang tài ngang sức.
Tô Thủy Nguyệt ở trong lòng Tề Xuân Thụy chỉ có thể run lên mà nhìn về hướng Mộ Thanh Khê, mà Mộ Thanh Khê lại không có nhìn hắn. Người này, sư phụ của hắn, người mà hắn yêu không thèm nhìn hắn, trong mắt chỉ có lãnh ý hướng thẳng về phía Tề Xuân Thụy.
\- Tề Xuân Thụy, ta yêu thương ngươi mấy trăm năm, vì ngươi mà vứt bỏ tôn nghiêm nam nhân của chính mình.